Bạch Tửu không dám nhìn lung tung nữa mà quy củ đứng ở một bên.
Không bao lâu sau, Hứa Khâm ngồi dậy nhìn cô nói: "Hẳn là két nước xảy ra vấn đề."
"Hả?"Chuyện này chạm tới phạm vi kiến thức của Bạch Tửu, cô ngây ngốc hỏi: "Thế phải làm sao bây giờ?"
"Nếu không có dụng cụ thì không thể sửa được, chị liên hệ công ty bảo hiểm tới đây đi."
Bạch Tửu gật gật đầu, móc di động ra gọi điện thoại, chờ đến khi cô gọi điện thoại xong thì vẫn thấy Hứa Khâm đang đứng ở đằng sau, vì thế nói: "Bọn họ nói sẽ nhanh chóng tới đây."
"Ừm." Cậu nhàn nhạt lên tiếng.
Tuy rằng người ta đã nói sẽ nhanh chóng tới nhưng dù sao nơi này cũng là vùng ngoại ô, mà giờ này lại là giờ tan làm nên chắc chắn trong thành phố còn đang tắc đường, dù cố hết sức chắc cũng mất nửa tiếng nữa mới tới nơi.
Bạch Tửu thấy cậu không có ý định đi, cô cười nói: "Cảm ơn em đã giúp chị nhưng bây giờ trời đã sắp tối rồi, em nên về nhà đi."
"Tôi không vội."
"Nếu em về muộn thì người trong nhà sẽ rất lo lắng đấy."
"Bọn họ rất yên tâm về tôi."
Bạch Tửu có chút đau đầu, còn có chút khó hiểu, "Anh bạn nhỏ, tôi đang nghiêm túc nói với em, trời tối về nhà một mình rất không an toàn."
"Trời tối chị một mình đứng ở đây cũng không an toàn." Khuôn mặt cậu lãnh đạm nhưng ngữ khí càng lãnh đạm hơn, cũng làm người khác không biết có phải cậu đang quan tâm người đó không.
Bạch Tửu lại nhướng mày cười, trực tiếp hỏi, "Quan tâm chị à?"
"Không phải." Cậu quyết đoán phủ nhận, môi hơi mím lại có chút ngại phiền toái nói: "Khuôn mặt của chị không an toàn."
Bạch Tửu một đốn, "Em có ý tứ gì?"
Cô chỉ nghe người quen khen cô xinh đẹp, mà người không quen thì mắng cô có một khuôn mặt của hồ ly tinh, lại chưa có người nào dùng ba chữ "không an toàn" để đánh giá về cô.
Hứa Khâm nói trắng ra: "Nơi này là vùng ngoại ô, hoang tàn vắng vẻ, nếu bỗng nhiên có một người đàn ông đi qua nhìn thấy cô đang đứng một mình thì rất dễ xảy ra chuyện."
Khóe miệng Bạch Tửu cong cong, "Cho nên không phải em đang quan tâm tôi à?"
"Không phải." Cậu lại lắc đầu phủ nhận, nâng mắt nhìn Bạch Tửu nghiêm túc nói: "Nếu chị xảy ra chuyện, như vậy tôi sẽ là người cuối cùng nhìn thấy chị, cảnh sát nhất định sẽ dẫn tôi tới cục cảnh sát điều tra, tôi đứng đây chỉ mất tầm nửa tiếng nhưng nếu tới cục cảnh sát sẽ mất cả buổi sáng, nếu là trong ngày nghỉ sẽ lãng phí nửa ngày làm việc của tôi, nếu không phải ngày nghỉ sẽ lãng phí nửa ngày học của tôi, nên đây mới là lực chọn thông minh nhất của tôi."
Bạch Tửu cạn lời.
Cuối cùng Hứa Khâm còn tổng kết một câu: "Tôi ở lại đây không phải vì chị mà vì chính bản thân mình."
Logic không thể chê vào đâu được, thật không hổ là người được xưng là học thần.
Bạch Tửu tự vả vào mặt mình một cái dưới đáy lòng, sao cô lại có thể quên mất người này là vai ác chứ, dù bây giờ cậu chỉ là học sinh cấp ba nhưng cũng là vai ác.
Hai người đều im lặng, cũng quanh chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng lá cây lay động.
Vài phút sau, một giọng nói không cam lòng vang lên, "Cậu thật sự không phải đang quan tâm tôi?"
Nam sinh cao gầy chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt.