Đường Thi đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, một nam sinh cao gầy mặc áo bác sĩ đang làm thí nghiệm, nam sinh kia nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt cậu nhìn một nam một nữ ngoài cửa không chút cảm xúc.
Đường Thi cười, "Tớ nói không sai chứ, hai người nói chuyện đi, tớ còn vài việc, Bạch Tửu, hôm nào tớ hẹn cậu ăn cơm nhé."
"Được." Bạch Tửu cười cười, sau khi nhìn Đường Thi rời đi cô mới đi vào phòng thí nghiệm, thuận tiện đóng cửa lại.
Hứa Khâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục lắc lắc ống nghiệm trong tay với vẻ mặt chăm chú.
Bạch Tửu đi tới bên cạnh cậu, nhìn một đống dung dịch cô không biết tên trên bàn, tò mò hỏi: "Em đang làm thí nghiệm gì vậy?"
"Lấy gen." Cậu không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi ống nghiệm.
Bạch Tửu im lặng một giây, quyết định nhảy qua cái đề tài mà cô cảm thấy mình là thiểu năng trí tuệ này, cô ngước mắt nhìn cậu, áo bác sĩ làm thân hình của cậu càng thêm thon dài, cũng có thêm vài phần trưởng thành, ai có thể nghĩ tới dưới lớp áo này là một cơ thể gợi cảm như vậy chứ.
Nghĩ đến đây là Bạch Tửu lại không nhịn được nhớ tới ngày hôm đó...
Ước chừng là ánh mắt của cô làm người khác không thể bỏ qua nên cậu không thể không dừng tay lại, nhìn về phía cô, "Có việc?"
Nghe giọng nói này đi, nói bọn họ là kẻ thù chắc cũng có người tin đấy chứ.
Đôi mắt Bạch Tửu lộ ra bi ai, cô nhấc túi lên, "Ngày hôm qua em quên cầm quần áo về."
Khi đó cậu quá vội vàng giống như là chạy trối chết vậy.
Bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua, Hứa Khâm cầm lấy túi trong tay cô, thu mắt không dám nhìn thẳng vào cô.
Bạch Tửu thầm nghĩ cậu như vậy rất phù hợp với những lời Tiểu Dư nói, cô lại lắc đầu thở dài, đều do em gái của cô quá làm người yêu thích, cô lơ đãng đụng phải thứ gì đó, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, thứ kia đã rơi xuống đất.
Là một cái nắp bình.
Bạch Tửu ngồi xổm xuống vươn tay cùng lúc với cậu, cô ngước mắt lại thấy cậu đang rũ mắt.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, bàn tay cô tinh tế, đôi môi hồng hồng, từ đầu đến chân đều vô cùng tinh xảo làm cậu mê muội.
Mà cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của cậu trong đôi mắt cô.
Trong lúc hoảng hốt cậu có một loại ảo giác, cậu là cả thế giới của cô.
Cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, Bạch Tửu còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã kéo tay cô chui xuống gầm bàn thí nghiệm.
Bên ngoài là một giáo viên, ông định vào hỏi Hứa Khâm có cần giúp đỡ gì không nhưng không thấy người đâu, chỉ nhìn thấy dụng cụ trên bàn, ông nghĩ cậu có việc ra ngoài một lát nên nhanh chóng rời khỏi.
Phòng thí nghiệm im ắng.
Bạch Tửu cuộn tròn dưới bàn, cô chớp chớp mắt không biết tình huống lúc này là thế nào, lại nhìn về phía nam sinh cũng đang cuộn tròn lại kia, cậu cao hơn cô rất nhiều nên nếu cứ cuộn tròn như vậy thì rất khó chịu.
Hứa Khâm cũng không biết lúc này mình phải làm gì, cậu chỉ cần nhìn thấy cô là có mấy ý tưởng không nên có nên rất chột dạ, lại không muốn người khác nhìn thấy cô trong lúc này.
Trong không gian nhỏ bé này, cậu lại tiếp xúc gần với cô như thế.
Nhưng cô lại không hiểu sự nhẫn nhịn và áp lực của cậu.
Tầm mắt Bạch Tửu dời xuống hầu kết của cậu, cổ thon dài mà hoàn mỹ, mà hầu kết đang lên xuống kia lại tăng thêm vài phần gợi cảm, còn có một loại cảm giác cấm dục, cực kỳ quyến rũ.
Ma xui quỷ khiến, cô đột nhiên vươn tay, đầu ngón tay vừa chạm vào đã bị cậu nắm lấy.
Đáy mắt cậu u ám thâm thúy giống như đêm tối, lại giống như vực sâu không thấy đáy, chỉ có hơi thở nguy hiểm đang không ngừng khuếch tán.
Bạch Tửu cảm thấy bàn tay kia nóng rực, cô khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, "Tôi..."
Lời còn chưa dứt, cậu đã hôn lên môi cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chả biết hỏi gì đành hỏi chương mấy lại hôn nhau vậy???