Bạch Tửu hơi ngạc nhiên, ngay sau đó đã nhoẻn miệng cười, "Đương nhiên là có rồi."
Cho dù cô muốn nói không rảnh thì cũng không được, cô đang đứng im trong một góc trông cũng không giống có việc bận, huống chi Lam Trạch giống như là một vật phát sáng, ông ấy đi tới đâu là ánh mắt của mọi người đều hướng về phía đó, giống như lúc này vậy, bởi vì Lam Trạch đứng bên cạnh cô nên mọi người đều nhìn về phía cô như có như không.
Hơn nữa lúc Lam Trạch nói chuyện với người khác luôn nở một nụ cười thân thiện, mà nói không chừng sau này cô còn phải phỏng vấn thêm, cũng không thể đắc tội người không nên đắc tội.
"Cô Bạch hãy đi với tôi." Lam Trạch nho nhã lễ độ nói.
Bạch Tửu đi theo Lam Trạch ra đằng sau, đi tới mặt cỏ đằng sau khách sạn.
Cô hỏi: "Lam tiên sinh muốn nói với tôi chuyện gì?"
"Không cần lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi cô mấy vấn đề đơn giản thôi." Khóe môi Lam Trạch cong lên tạo thành một nụ cười nhạt như đang tắm mình trong gió xuân, "Không biết cô Bạch cảm thấy tôi thế nào?"
Bạch Tửu cảm thấy có chút không ổn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lam Trạch thoạt nhìn không giống như người có ý với cô, cô mỉm cười nói: "Lam tiên sinh là một thương nhân thành công làm người khác cực kỳ hâm mộ, cũng làm người bội phục, tôi cũng biết đến lịch sử phát triển của công ty Thiên Thịnh, công ty phát triển tới bây giờ đều là do Lam tiên sinh lựa chọn chính xác, cho nên tôi thấy Lam tiên sinh là một người rất quyết đoán."
Lời nói của cô không sai, Lam Trạch có thể xây dựng và phát triển công ty lớn mạnh như vậy, nếu không quyết đoán thì thật sự không làm được
Lam Trạch nghe xong lại cười, "Cho nên cô Bạch không có chút tình cảm nam nữ nào với tôi."
Câu nói hào phóng không làm người khác cảm nhận được chút tình cảm nam nữ nào, vì thế càng làm Bạch Tử không biết ông ấy đang nghĩ gì.
Bạch Tửu duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cô cười, "Lam tiên sinh là chủ tịch của một công ty lớn, tôi thì chỉ là một phóng viên nhỏ nhỏ, sao dám coi Lam tiên sinh là bạn bè chứ."
"Cô biết tôi không có ý này, hay là do..." Lam Trạch cười nói: "Cô có tình cảm với người tên Hứa Khâm kia?"
Cô hơi giật mình, sau đó trầm mặt xuống.
Lam Trạch bật cười lắc đầu, "Đừng hiểu lầm, tôi không điều tra cô."
"Vậy ông điều tra Hứa Khâm?"
"Cô Bạch là một người thông minh." Lam Trạch nhìn về phía xa, "Cậu ấy là đặc biệt."
Đặc biệt?
Bạch Tửu lập tức có một ý tưởng, "Hứa Khâm là con trai của ông?"
"Tôi biết người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy." Ngữ khí Lam Trạch rất là bất đắc dĩ, ý cười trong mắt biến thành trào phúng với bản thân mình, "Nhưng mà cũng chẳng sao, nếu cô Bạch cảm thấy suy đoán này hợp lý thì cũng có thể nghĩ như vậy."
Bạch Tửu bị lời nói của ông làm cho khó hiểu, vậy nên cô mới không thích nói chuyện với thương nhân.