"Ta không hôi." Hắn chớp mắt, "Ngươi không tin có thể ngửi thử, trên người ta không có mùi cá."
Mùi cá...
Suy đoán trong lòng Bạch Tửu đã được chứng minh, nàng im lặng một lát rồi hỏi, "Ngươi... là Tiểu Hồng?"
"Đó là cái gì?" Đôi mắt đào hoa thon dài của hắn lại chớp chớp làm người ta không cẩn thận sẽ sa vào trong đó.
Bạch Tửu tiếp tục nhắc nhở bản thân, nàng không phải nhan cẩu, tuyệt đối không phải!
Nàng ho khan một tiếng, cố gắng duy trì vẻ mặt đứng đắn: "Chính là... con cá chép đỏ trong hồ."
Mấy ngày này, nàng không nhịn được mà đặt cho con cá chép đỏ bá đạo thích ăn mảnh một cái tên khá bình dân nhưng lại dễ nhớ, đó chính là "Tiểu Hồng".
Khóe môi hắn khẽ cong, lòng tràn đầy vui mừng gật đầu, "Là ta đó."
Xem ra hắn rất vui vì nàng đã nhận ra hắn dù hắn đã biến thành người.
Bạch Tửu xác định hắn là con cá chép đỏ kia, nhưng mà sự nghi ngờ dưới đáy lòng lại càng lớn hơn, theo lý mà nói, tốc độ tu luyện của hắn không thể nhanh như vậy được, sao có thể biến thành người trong chớp mắt được?
Yêu muốn tu thành hình người ít thì cũng phải mất mấy trăm năm, đó là dưới tình huống có cơ duyên.
Nàng không khỏi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hắn cũng đã quen với việc gần hai ngày qua nàng sẽ nghiêm túc đến nỗi không nói một lời, nhưng mà bình thường thì nàng hay cầm theo một quyển sách.
Hắn cũng hành động như ngày thường, nàng suy nghĩ chuyện của nàng, hắn chơi chuyện của hắn, hai tay hắn cầm lấy dây lụa buộc trên váy của nàng, hắn vừa mới có thêm một đôi tay nên vẫn rất thích thú nghiên cứu tác dụng của nó, tuy vẫn còn vụng về nhưng hắn thấy vui là được.
Thời gian dần dần trôi qua, nàng đã suy nghĩ lâu lắm rồi, nàng không thấy nhàm chán sao?
Hắn nhàm chán mím môi, vì thế cái đuôi trong nước hơi động, bọt nước bắn lên làm ướt hết mặt Bạch Tửu..
Bạch – ướt càng thêm ướt – Tửu: "..."
Mà hắn lại đang nở nụ cười làm người ta nhớ tới hai chữ "yêu nghiệt".
Không đúng, hắn vốn là yêu nghiệt.
Bạch Tửu lau nước trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng, "Ngươi còn dám vẩy nước lung tung lên mặt ta thì đừng trách ra rán luôn ngươi."
Hắn run run khổ sở nhìn nàng giống như bị bắt nạt.
Mỹ nhân đáng thương thật sự làm người rung động.
Đáng tiếc là trái tim nàng còn cứng rắn hơn sắt đá, nàng bĩu môi, khẽ liếc mắt lại nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ trong hồ, lại nhìn kỹ, màu đỏ này đúng là đuôi cá, Bạch Tửu chớp chớp mắt, xác định không phải nhìn nhầm mới ngẩng đầu nhìn về phía con người có gương mặt hại nước hại dân kia, nàng ngoài ý muốn nói câu: "Hóa ra ngươi còn chưa hóa hình hoàn toàn."
Hắn ngây thơ nghiêng đầu nhìn nàng.
Dễ thương quá.
Bạch Tửu tát vào mặt mình một cái làm bản thân tỉnh táo lại, sắc tức là không, sắc tức là không, sắc tức là không, liên tục nói thầm ba lần trong lòng mới yên lặng xoay người bước lên phía trước, hắn cũng bơi lên phía trước, nàng không có hình tượng bò lên trên thành hồ, hắn cũng cầm lấy vạt váy của nàng dựa vào thành hồ.
Cả người Bạch Tửu đều ướt đẫm nên tất nhiên không rảnh lo nghĩ đến hình tượng của mình lúc này, nàng vắt khô nước trên quần áo, lại vứt bỏ nhân thiết dịu dàng thục nữ của mình mà ngồi bệt xuống mặt đất rồi nhìn về phía nửa người nửa cá đang dựa vào thành hồ thở dài, "Ngươi có thể buông vạt váy của ta ra không?"
Nàng muốn về phòng thay quần áo a a a!