Vấn đề này coi như bỏ qua, Bạch Tửu đang định nói tới vấn đề khác thì lại nghe thấy bùm một tiếng, dưới đáy nước hình như có thứ gì đó nên cô thấy hoảng sợ, đợi đến khi mặt nước tĩnh lại thì cô mới nhìn thấy đó là một người
Không khéo là cô còn quen người này, Hứa Khâm.
Hứa Khâm bình tĩnh giơ tay vuốt tóc đang dán trên trán ra phía sau, khuôn mặt vẫn lộ ra sự xa cách lạnh nhạt như trước, đôi mắt không cảm xúc nhìn Bạch Tửu.
Bạch Tửu ngồi trên thuyền ngây ngốc nhìn Hứa Khâm.
Lam Trạch ôn hòa nói: "Đây là người dọn vệ sinh trong khu nghỉ phép này, không làm cô Bạch sợ chứ?"
"Không đâu." Bạch Tửu lắc đầu, dù bị dọa thì cô cũng phải lịch sự nói không sao.
Hứa Khâm đã xoay người bơi tới bờ biển, nước từ từ lui xuống lộ ra đường cong hoàn mỹ của tấm lưng, có lẽ là do hay làm việc ngoài trời nên làn da của cậu có màu lúa mạch khỏe mạnh, phối hợp với phần eo làm cậu càng thêm gợi cảm.
Cậu bước lên bờ, từng giọt nước từ trên lưng chảy xuống, cho dù là mặc quần đùi đen cũng không che được đường cong của mông, mỗi khi cậu nâng chân lên là có một vài giọt nước rơi xuống mặt cỏ, giống như đang cào nhẹ vào trái tim người ta.
Nhưng không nhìn thấy khuôn mặt cậu, Bạch Tửu trong lòng tiếc nuối thu mắt rồi lại nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Lam Trạch.
Lam Trạch nhanh chóng dời mắt, lại cầm lấy cái cần câu lúc nãy, cười nói: "Cô Bạch có một trái tim trẻ trung, đây là một chuyện tốt."
Bạch Tửu hơi ngại sờ sờ cái mũi.
Lam Trạch là người có kinh nghiệm phong phú lại giỏi nói chuyện, trên mặt ông lúc nào cũng mang theo ý cười để lộ ra tin tức "Tôi rất ôn hòa, mau tới gần tôi" với người khác, nhưng nếu người đàn ông này có thể phát triển và sáng lập ra một công ty lớn mạnh như vậy, thì chắc chắn không phải đèn cạn dầu.
Lúc chạng vạng, Bạch Tửu lái xe trở về nhưng vừa đi được nửa đường thì xe của cô lại bị hỏng.
Bạch Tửu thử khởi động lại vài lần nhưng vẫn thất bại, cô mở cửa xuống xe, đây là con đường núi nên có rất ít người đi qua, cô chỉ biết lái xe chứ không biết sửa xe.
Ngay lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói mát lạnh, "Có chuyện gì vậy?"
Bạch Tửu xoay người, trước mắt là Hứa Khâm đang đi xe đạp, cậu mặc một cái áo thun trắng và một cái quần lửng đen, trên chân là một đôi giày thể thao ố vàng, mái tóc đen đã khô, cả người đều phát ra hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống.
Thế mà cậu đã mặc quần áo vào rồi...
Không đúng, cậu mặc quần áo vào không phải là chuyện bình thường à!?
Bạch Tửu thu hồi mấy suy nghĩ kỳ quái này, nói: "Xe của tôi bị hỏng."
Cậu nhìn chiếc xe màu trắng kia rồi bước xuống, đặt xe đạp ở một bên rồi đi tới trước mặt Bạch Tửu.
Bạch Tửu chỉ thấy cậu mở mui xe lên, cô nhìn thấy nhiều động cơ như vậy thì chẳng hiểu gì cả mà cậu lại cong lưng kiểm tra,
Ánh mắt Bạch Tửu không tự giác mà nhìn về phía sau cậu nhớ lại đường cong hoàm mỹ của cái mông kia, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Bạch Tửu vội vàng thu hồi ánh mắt, nâng tay lên quạt quạt, tầm mắt mơ hồ nói: "Hôm nay... đúng là nóng thật."
Một cơn gió lạnh từ núi thổi xuống, cô hắt xì...
Hứa Khâm rũ mắt xuống, khóe môi không tự giác cong lên.