Bạch Tửu tìm được nơi đỗ xe, rồi đi tới nơi đang tập trung một đám người.
Một người đàn ông bụng bia đeo dây xích vàng nói chuyện với một nam sinh: "Tôi nói này, có tiền thì cầm lấy đi hiểu không? Cầm tiền rồi nhanh chóng dọn đi có phải cả hai bên đều tốt không?"
"Nhà của chúng tôi ở đây, chúng tôi sẽ không dọn đi." Nam sinh mặc đồng phục đứng đối diện với một đám người không dễ chọc nhưng khuôn mặt lại không có chút sợ hãi, trên trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, cũng không phải vì sợ hãi mà là vội vàng chạy về nhà.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn nhóm người trước mặt, phía sau cậu là một người phụ nữ có gương mặt tiều tụy đang đỡ một người đàn ông, điểm chú ý nhất là người đàn ông này phải dùng gậy để cố đứng dậy vì một bên ống quần là trống rỗng.
Đây là cha mẹ anh,
Người đàn ông gây chuyện cười dữ tợn, "Cậu tên là Hứa Khâm đúng không?"
Thiếu niên không nói gì.
Người đàn ông kia chậc chậc hai tiếng rồi nói: "Gia đình bình thường cũng khó có thể nuôi dạy một người con có khí độ như vậy, nhóc, tôi rất thưởng thức cậu nên nhắc nhở thêm hai câu, bây giờ vẫn còn đang học cấp ba, năm nữa lại phải học thêm đại học, mà cậu còn một đứa em trai, chuyện gì cũng phải cần tiền, cậu cảm thấy công việc của cha mẹ cậu có thể lo cho tương lai của hai người không? Nghe tôi một câu, cậu khuyên cha mẹ cậu cầm tiền rồi dọn đi đi."
"Đừng nghĩ lừa được tôi!" Người đàn ông thiếu chân phẫn uất nói: "Chúng tôi sống ở đây bao qua, tuy không giàu có nhưng vẫn bình an đến tận bây giờ, mấy người bảo chúng tôi cầm tiền rồi dọn đi nhưng với chút tiền này chúng tôi có thể dọn đi đâu chứ?"
Người phụ nữ bên cạnh cũng nói: "Huống chi con trai chúng tôi cũng sắp thi đại học rồi, bắt dọn đi không phải là đang làm khó người khác sao?"
"Mấy người không chịu rời đi mới là làm khó người khác!" Người đàn ông bụng bia đã khuyên bảo gần một tháng nhưng không khuyên được cả gia đình nhà này nên không còn chút kiên nhẫn nào, lúc trước hắn ta sợ có ảnh hưởng không tốt nên không dám làm gì nhưng bên trên cũng đã nói phải mạnh tay, "Kéo mấy người này đi để xe phá nhà tới đây."
"Không được, mấy người không thể làm vậy!" Cha Hứa vừa bước lên phía trước một bước thì đã có hai người đàn ông khỏe mạnh giữ hai cánh tay.
Mẹ Hứa chưa kịp làm gì cũng đã có người đè lại.
Người đàn ông còn lại đang quay đầu nhìn về phía Hứa Khâm thì đã bị một cái ghế gỗ đập vào đầu, hắn ta ôm cái đầu đổ máu ngã xuống đất kêu to.
Người xung quanh ồ lên.
Người đàn ông bụng bia kinh ngạc nhìn anh, thiếu niên cởi khóa áo khoác, gió thổi tới làm vạt áo khẽ bay bay, mái tóc đen che đi đôi mắt của anh, trong mắt tràn đầy bóng tối không ai nhìn thấy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~