Mục lục
Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ư Ư

Bạch Tửu ngây người, cảm giác trên môi nói cho cô biết đây không phải ảo giác.

Lúc cô giật mình thì đầu lưỡi kia đã cạy khớp hàm ra, tiến quân thần tốc, tràn đầy sự xâm lược, giống như muốn cướp đi hết sự tốt đẹp được giấu đi.

Bạch Tửu bắt đầu giãy giụa, thấy cô giãy giụa, Hứa Khâm càng dùng sức đè chặt cô lại giữa cánh tay mình không cho cô chạy trốn.

Bạch Tửu dần dần cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô hé mắt nhìn nam sinh đang tàn sát bừa bãi kia, cậu không nhắm mắt lại, hai người đối diện với nhau, cô thấy được sự mất khống chế trong đôi mắt đó, đôi mắt kia giống như đang ấp ủ gió lốc có thể cắn nuốt tất cả.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy cậu bộc lộ cảm xúc của mình, mất khống chế làm cậu phóng túng, cũng làm trái tim cô đập nhanh.

Bỗng nhiên cô lại cảm thấy hơi thở trên người cậu làm người rung động.

Cậu mang theo sự lỗ mãng của thiếu niên, chỉ biết đấu đá lung tung, không hiểu cái gì gọi là ôn nhu lưu luyến, môi răng gian va chạm cùng liếm cắn nhẹ mút, chỉ bạc nơi khóe môi làm độ ấm không khí tăng lên không ít, hơi thở bên tai Bạch Tửu càng ngày càng thô nặng, cô dùng chút lý trí còn sót này để nam sinh đang làm loạn này ra.

Hứa Khâm hô hấp rối loạn, đôi mắt như dã thú trong rừng rậm tìm kiếm con mồi nhìn cô chằm chằm, không có chút hối hận và ngượng ngùng nào với hành động của mình, ngược lại là thất thần vươn tay tới khi nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô.

Khi ngón tay cậu sắp chạm tới khóe môi cô, cô đã nâng tay lên hất đi.

Sắc mặt cậu hơi cứng lại nhưng vẫn không chịu nhận thua, không chịu lùi bước mà nhìn cô chăm chú.

Bạch Tửu bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên không dám nhìn cô lúc trước, cô thở hổn hển không nói một lời.

Cô muốn nghe thấy một câu xin lỗi, sau đó cô có thể coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Cậu muốn nghe thấy cô hỏi vì sao, sau đó cậu có thể nói với cô, anh thích em.

Nhưng lúc này hai người lại bướng bỉnh, không ai chịu mở miệng trước.

Bạch Tửu thu hồi ánh mắt, cô giơ tay lau lau khóe môi, coi như không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cậu mà đi ra ngoài không quay đầu lại.

Không lâu sau là tiếng đóng cửa.

Cô đi rồi.

Hứa Khâm vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu cậu mới rũ mắt xuống, hơi thở cô đơn bắt đầu khuếch tán ở nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu xuống, sự mạnh mẽ lúc trước giống như chỉ là ảo giác.

Nam sinh thong thả nâng một bàn tay lên, lòng bàn tay khẽ chạm vào đôi môi của mình, khóe môi khẽ nhúc nhích.

Loại cảm giác này làm cậu cảm thấy cực kỳ vui sướng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Tặng _Vuy_Vuy_ nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK