Ô che khuất gương mặt của cô, nhưng từ dáng người lả lướt của cô mà nói, khuôn mặt hẳn là cũng không xấu, nhưng mà bây giờ đã tạnh mưa, cô còn cầm ô, không khỏi làm người cảm thấy có chút kỳ quái.
"Trà sữa...của cô." Người đưa trà sữa vừa cầm cốc trà sữa đưa tới, người đối diện đã nhanh chóng vươn tay cầm lấy.
Cô gái được ô che khuất khuôn mặt lại vẫy vẫy tay, thúc giục người kia nhanh chóng rời đi.
Nhưng người giao hàng không những không rời đi, còn duỗi cổ, tựa hồ là muốn nhìn xem cô là ai.
Người cầm ô không thể không lui lại né tránh tầm mắt, cho đến khi cô lấy di động ra, người giao hàng nhìn thấy năm sao trong di động, lập tức rụt cổ lại vui vẻ nói: "Cảm ơn hân hạnh chiếu cố!"
Ngay sau đó, người giao hàng đi lên xe đạp điện, tâm tình sung sướng rời đi.
Nếu đã được năm sao khen thưởng, ai còn hiếu kỳ trong ngõ nhỏ có cái gì, dù sao người con gái che ô kia không thể là người nổi tiếng.
Trong mắt anh giao hàng, lòng hiếu kỳ này ở trước mặt năm sao khen thưởng không đáng giá nhắc tới.
Bạch Tửu thả ô xuống, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cô vội quay lại, nhìn người đàn ông suy yếu chỉ có thể ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, cô ngồi xổm xuống, đưa cốc trà sữa qua.
Khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc của Kỳ Phụng bỗng sáng ngời, anh vươn tay cầm trà sữa, lại không có sức, cũng may Bạch Tửu còn chưa buông tay, vẫn cầm ly trà sữa có thể cứu mạng này.
Ánh mắt anh khẽ dời đi, nhìn cô không nói, đôi mắt đen nhánh không có nửa phần ánh sáng.
Bạch Tửu đỡ trán bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở nắp, một tay cầm thìa, múc một thìa đưa tới trước miệng anh, Kỳ Phụng chỉ ngây người trong chốc lát, đã mở miệng.
Trà sữa mát lạnh vào miệng, lại đi xuống cổ họng, loại cảm giác ngọt ngọt lạnh lạnh làm anh thoải mái hơi hơi nheo mắt, ngay cả khuôn mặt không cảm xúc cũng mềm mại vài phần.
Bạch Tửu đã xem đủ sự biến hóa trên khuôn mặt anh, đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm thấy trên gương mặt của Kỳ Phụng cũng có thể có biểu tình, cô còn đang cảm thán, Kỳ Phụng tự giác mở miệng, bộ dáng ngoan ngoãn này, làm Bạch Tửu thấy trên đầu anh mọc thêm một đôi tai, đằng sau còn có một cái đuôi vung vung.
Thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn chờ đút ăn... A, thật là chọc trúng điểm yếu của cô!
Khóe môi Bạch Tửu không tự giác cong lên, một tia nhộn nhạo xuất hiện trên khuôn mặt cô, cô lại múc một thìa trà sữa đưa tới bên miệng anh, nhìn anh, ngoan ngoãn nuốt xuống, lại há miệng chờ người đút, cả trái tim cũng mơ mơ hồ hồ, thật muốn mang hắn về nuôi.
Dần dần, một ly trà sữa đã thấy đáy, Kỳ Phụng nhìn cô không nhúc nhích, rõ ràng còn chưa ăn đủ, Bạch Tửu đưa cái ly trống rỗng cho anh xem, "Hết rồi nga."
Ánh mắt anh hơi rũ xuống.
Ngón tay cầm cốc của cô dính chất lỏng ngọt ngào, đây là lúc cô mở ra không cẩn thận dính vào.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay cầm cổ tay cô, khi anh cúi đầu, là lúc đầu lưỡi ấm áp lướt qua ngón tay, Bạch Tửu ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như bóng đêm sâu thẳm, thong thả thấp giọng nỉ non hai chữ: "Thật ngọt."
Bạch Tửu chớp chớp mắt, sau một lúc lâu phun ra một chữ, "Ồ..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~