Cho đến khi xuống xe buýt Bạch Tửu mới ý thức được bản thân đã vắng vẻ bạn trai nhỏ của mình, cô nhìn về phía người đang đi bên cạnh mình, thấy khuôn mặt anh lạnh lẽo thì thanh thanh giọng rồi nói: "Ngày mai có cần tới bệnh viện khám lại vết thương của anh không?"
"Không cần." Hứa Khâm lạnh nhạt trả lời, trước khi vào cấp ba cũng có nhiều người khinh thường anh vì gia đình nên anh đã đánh nhau không ít lần, vết thương ngoài da nên không sao cả.
Bạch Tửu cẩn thận hỏi: "Anh giận em à?"
"Không."
"Giận thật à?"
"Không giận."
Bạch Tửu dừng bước.
Hứa Khâm rũ mắt, lại thấy cô đang bĩu môi tội nghiệp nhìn anh.
Cô giả vờ nghẹn ngào một tiếng, "Anh đang sử dụng bạo lực với em."
Hứa Khâm có chút luống cuống, "Tôi không có."
"Lạnh nhạt cũng là một loại bạo lực!"
Hứa Khâm, đồng chí lúc trước vẫn còn là lạnh lùng boy, bây giờ đang vội vàng ôm lấy cô vô thố nói: "Là tôi không đúng, em đừng khóc."
Bạch Tửu đang vùi đầu trong lòng anh chỉ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm và nói thầm trẻ con đúng là dễ lừa.
Bên cạnh có người không được tự nhiên ho khan vài tiếng.
Bạch Tửu lấy lại tinh thần, cô vội vàng rời khỏi vòng tay của Hứa Khâm. Người phụ nữ đứng cách đó không xa không phải là mẹ của anh thì là ai?
Bạch Tửu xấu hổ nở một nụ cười, "Cháu chào dì."
Cô cố gắng rút bàn tay đang bị Hứa Khâm nắm ra nhưng đáng tiếc lại không thành công.
So với cô thì Hứa Khâm bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Nguyệt cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với Bạch Tửu nên sắc mặt cũng khó có thể miêu tả. Bà đứng ở đây chờ Hứa Khâm về nhưng không nghĩ tới cô cũng tới đây nên chỉ đành lịch sự nói: "Cô Bạch, chuyện ngày hôm nay vẫn chưa kịp cảm ơn cô, hay là cô vào nhà uống ly trà nhé."
"Không..."
"Nước sôi để nguội là được, cô ấy không thích uống trà."
Bạch Tửu cứng họng nhìn Hứa Khâm đã chen ngang lại còn giúp cô giải thích rồi lại bị anh kéo vào bên trong.
Chờ đến khi Bạch Tửu đứng trong căn phòng đơn giản nhưng lại ấm áp mới nghĩ tới cô đây là gặp mặt cha mẹ anh rồi à? Chỉ nghĩ vậy đã làm cô càng thêm lo lắng.
Cha Hứa đang ngồi ở trong phòng chờ Hứa Khâm về nhà, vừa thấy anh kéo Bạch Tửu đi vào thì lập tức nhìn về phía vợ mình, mà vẻ mặt của bà cũng ngây ra không khác gì ông.
Bầu không khí im lặng, ngoại trừ Hứa Khâm thì mọi người đều cảm thấy xấu hổ.
Tô Nguyệt cười cười, "Em đi pha trà."
Nói rồi bà đi vào trong phòng bếp.
Cha Hứa nghĩ thầm mẹ thằng bé chạy nhanh để lại một mình ông ở đây không biết làm gì, vì thế ông cũng cầm gậy đứng lên, "Tôi đi... Tôi đi lấy chút đồ ăn."
"Không cần đâu ạ." Bạch Tửu xua xua tay.
Cha Hứa thật thà nói: "Cần, cần chứ."
Nói rồi cha Hứa cũng đi vào phòng bếp.
Phòng khách chỉ còn lại Bạch Tửu và Hứa Khâm.
Bạch Tửu thở dài, sau đó cô lườm Hứa Khâm rồi nhỏ giọng nói: "Bây giờ thì tốt rồi, cha mẹ anh đều không thích em!"
"Bọn họ không không thích em." Hứa Khâm giơ tay vuốt tóc cô rồi bình tĩnh nói.
Bạch Tửu phồng má lên, khuôn mặt vừa xấu hổ vừa bực mình của cô làm anh cảm thấy quá đáng yêu.
Hứa Khâm không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt lướt, Bạch Tửu vội vàng che miệng rồi nhìn về phía phòng bếp, cha mẹ anh còn chưa ra nhưng một bóng dáng nho nhỏ lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Một cậu bé tầm bảy, tám tuổi ôm gấu bông đứng trước cửa phòng mở to mắt nhìn Bạch Tửu, thần sắc dại ra, cũng không nhúc nhích.
Bạch Tửu hoang mang lo sợ nhìn Hứa Khâm.
Hứa Khâm vẫn bình tĩnh, "Em trai của tôi, Hứa Thu."
Ai muốn hỏi chuyện này hả!?
Chuyện cô đau đầu là chuyện thằng bé đã nhìn thấy thứ không nên nhìn mà!
Bạch Tửu biết mình không thể xin người có mạch não không bình thường như Hứa Khâm giúp đỡ, cô cố gắng nở một nụ cười thân thiện, "Em trai nhỏ, chị..."
"Ba ơi, mẹ ơi!" Cậu bé ôm gấu bông vừa chạy vào phòng bếp vừa nói: "Anh trai và chị gái kia đang hôn nhau!"
Hứa Khâm thong dong bình tĩnh.
Cả người Bạch Tửu cứng đờ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~