Học sinh thời thanh xuân luôn luôn động lòng người, Bạch Tửu cũng không nhịn được mà nhớ lại thời mình còn đi học, sau khi phát hiện trong trí nhớ đều là ở đọc sách, thi, đọc sách, thi, cô mới tiếc nuối thở dài, hối hận không nắm chặt thời gian để yêu đương như những người khác.
Cô đi tới lớp học của Bạch Phàm Phàm, cũng không nhìn thấy em gái mình bị phạt đứng ở bên ngoài, lại xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào bên trong nhưng cũng không có ai, cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng những lần cô tới đưa đồ đều thấy Bạch Phàm Phàm đang bị đứng phạt ở bên ngoài.
Bạch Tửu mới vừa đi tới cửa thì bên trong cũng có một người đi ra, thình lình, hai người đụng vào nhau.
Thấy Bạch Tửu lung lay lùi về phía sau nhưng may mà cô vẫn đứng vững, người nọ mới rút bàn tay muốn đỡ cô lại rồi nói một tiếng: "Xin lỗi."
Bạch Tửu xoa xoa mũi, cô nâng mắt nhìn lại phát hiện ra đây là một nam sinh.
Nam sinh cao gầy mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, mái tóc ngắn, đôi mắt đen nhánh như đêm, ánh mắt nhàn nhạt, thân hình thoạt nhìn có chút gầy ốm nhưng lại rất cao, chỉ là khí chất quá nội liễm, giống như đứng ở trong một đám người mà cậu lại cố tình một góc đứng không hợp mắt nhất, cố gắng không để người khác chú ý tới mình.
Áo thun màu trắng, áo khoác thể dục màu xanh, quần dài trắng sọc xanh, cho dù cậu mặc đồng phục giống như những nam sinh khác cũng làm người không thể không cảm thán một câu, cảm giác như cậu đang mặc đồ hiệu trên người.
Bởi vì chiều cao và khuôn mặt của cậu vẫn rất nổi bật.
Bạch Tửu thấy hôm nay mình tới đây đúng là không uổng, cô buông tay đang xoa mũi xuống, cười một tiếng, nói: "Không sao cả, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, em là học sinh lớp này à?"
"Dạ." Cậu gật đầu, lại cực kỳ xa cách.
Bạch Tửu lại hỏi: "Vậy em có biết mọi người trong lớp đi đâu không?"
"Phòng thí nghiệm."
"Sáng sớm đã học thí nghiệm à?"
"Giáo viên môn Hóa và giáo viên môn Toán đổi tiết." Nam sinh chú ý tới cái cặp sách cô đang cầm trong tay, cặp sách màu hồng nhạt còn treo một con mèo bông nhỏ, cậu hơi nghiêng người chỉ vào một vị trí: "Bạch Phàm Phàm ngồi ở đó."
Bạch Tửu không vội để cặp sách vào chỗ của em gái mà nhìn đồ trong tay rồi cười tủm tỉm nhìn nam sinh: "Cảm ơn em."
Cô coi cậu là bạn học cùng lớp có ý với Bạch Phàm Phàm.
Có lẽ bây giờ là cuối mùa xuân đầu mùa hè nên ánh nắng mặt trời chiếu từ ngoài vào có chút chói mắt, cô hơi híp mắt cười, khóe mắt hơi cong lên có vài phần quyến rũ.
Nam sinh thu hồi ánh mắt, trong lòng đoán cô là chị gái của Bạch Phàm Phàm, nhưng mà người chị gái này không giống Bạch Phàm Phàm chút nào.
"Đây là quà cảm ơn." Bạch Tửu vươn tay.
Nam sinh cúi đầu nhìn thứ cô nhét vào trong tay cậu, là mấy viên kẹo, vỏ màu hồng nhạt bên trên còn có ba chữ "vị dâu tây", nhất định là rất ngọt.
Cậu muốn trả lại cho cô nhưng cô đã đi vào trong lớp đặt cặp sách của Bạch Phàm Phàm xuống chỗ ngồi.
Bạch Tửu đặt đồ xong quay người lại thấy nam sinh này vẫn chưa đi, trong mắt cô có vài phần ý cười động lòng người, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Chị là chị của Phàm Phàm, Bạch Tửu, em là bạn cùng lớp của Phàm Phàm, có thể biết tên của em được không?"
Cậu giật giật môi, sạch sẽ lưu loát nói: "Hứa Khâm."
Bạch Tửu ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ rằng cô có thể lấy lại mấy cái kẹo cô vừa tặng không.