Mục lục
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đủ xấu hổ, thậm chí ngay cả chuyện tự hủy danh tiết như vậy cũng làm đến rồi, Mộ Niệm Thần cảm giác cũng đủ, cô cũng không tin người này nguyện ý chu toàn ở bên cô.

“Tôi? Mộ tiểu thư không phải sáu năm trước cô là người rõ ràng nhất tôi không thích sao? Mang thứ đó vào đúng là không thoải mái. Nếu không cũng không để cho Mộ tiểu thư lúc ấy có thể có cơ hội trục lợi? Nói đến đây tôi còn phải cảm ơn cô vì tôi sinh một đứa con trai, con trai giống tôi là chuyện tốt, về sau mới có phụ nữ chủ động đưa tới cửa.”

Nhìn đi, cái gì gọi là biến thái, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, đây chính là điển hình, mà đối với chuyện cải vã giữa Mộ Niệm Thần và Hoắc Cảnh Sâm cãi vả, cô muốn giành phần thắng trước người nào đó, đại khái không thể, tránh để bản thân không bị đả kích là tốt rồi.

Mộ Niệm Thần quyết định trầm mặc, đứng dậy chạy vội tới phòng bếp cầm mỳ ăn liền ném cho Hoắc Cảnh Sâm:

“Nhà tôi chỉ có cái này, nếu anh không muốn có thể tự mình về nhà tìm thứ khác tốt hơn.”

Nói xong Mộ Niệm Thần cũng không quay đầu lại đi tới ngưỡng cửa, cầm lấy túi mua hàng vừa mua tất cả đều rơi trước cửa.

Hoắc Cảnh Sâm đúng là rất đói bụng, cầm mỳ ăn liền cũng không nói gì, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Bên này Mộ Niệm Thần vẫn chưa đi tới cửa, chuông cửa vang lên, Mộ Niệm Thần cau mày gia tăng tốc độ, tối như vậy tốt nhất không phải mấy người bán hàng, nếu không cô đang có một bụng hỏa có nơi để phát tiết.

Chỉ là cửa vừa mở ra, Mộ Niệm Thần giương mắt mà nhìn đồng thời nhanh chóng lắc mình ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Mà giờ khắc này đứng ở ngoài cửa là đứa nhỏ tinh nghịch mà Mộ Niệm Thần ngày đêm nhớ nhung, đại khái bởi vì ánh đèn quá mờ, Mộ Niệm Thần giờ phút này cũng không có thấy rõ ràng bộ dạng trước mắt có gì khác lạ…

Bắt được đứa con nhà mình liền hôn một cái, sau đó không có hình tượng chút nào ở trên mặt cậu nhóc bóp mấy cái:

“Bảo bối, mẹ nhớ con muốn chết, nhưng mà bây giờ trong nhà chúng tôi có sói xám lớn, sẽ ăn thịt con, cho nên con trước đến nhà dì Hạ Nhiễm tránh một chút, sáng mai hẳn trở về.”

Nói vừa xong Mộ Niệm Thần nhặt túi mua hàng trên đất đứng lên liền tiến vào cửa, bộ dạng không dừng lại chứng minh giờ phút này cô có nhiều khẩn trương như thế nào.

Nói giỡn, lúc này nếu cô để đứa con trai mình đi vào như vậy tuyệt đối chỉ có một khả năng, đầu của cô không cẩn thận sẽ bị kẹp ở cửa.

Ngoài cửa, trong bóng tối đứa bé cầm lấy đèn pin trên tay nhìn cửa lớn đóng chặt trước mắt, thở dài một cái sau ngồi xổm người xuống ôm lấy con chó lớn vẫn đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt nho nhỏ của cậu đầy vẻ u oán:

“BOA, tiểu thiếu gia ta thế nhưng thua cuộc, ai, ngươi nói tiểu tử thúi Tây Hàn kia có thể hay không thấy được tình huống vừa rồi uống nước sẽ sặc chết…Ngươi nói xem nếu cha ta biết ta bị vợ của ông sỗ sàng có thể hay không trực tiếp lột da ta… Ưmh, sau đó ta liền thành đứa trẻ không có nhà để về trở rồi… BOA ngươi cũng cảm thấy thế giới này thật đáng sợ phải không…”

Con chó lớn phối hợp với Hoắc Thần Xa làm bộ dạng buồn bã, thậm chí còn nức nở nghẹn ngào mấy tiếng để bày tỏ lòng trung thành của nó.

“Mộ tiểu thư cô gặp quỷ sao?”

Hoắc Cảnh Sâm thấy Mộ Niệm Thần vội vàng hấp tấp lúc tiến vào, buông mỳ ăn liền trên tay nhìn về phía cửa chính đang đóng lại.

“Mỳ ăn liền ăn xong uống thêm ly sữa bò này đi”

Mộ Niệm Thần có chút lấy lòng cười cười, đang nói chuyện đứng dậy cầm sữa tươi trong tủ lạnh.

Hoắc Cảnh Sâm như có điều suy nghĩ nhìn thái độ đột nhiên thay đổi lúc này của Mộ Niệm Thần, chỉ mấy phút đủ để giải quyết xong một thùng mỳ ăn liền.

Mộ Niệm Thần gửi tin nhắn muốn Hạ Nhiễm tới đón Tây Hàn, rồi sau đó tìm cái ly phía bên trong cũng sữa tươi, cô không dám tưởng tượng nếu Tây Hàn sớm một bước trở lại, sẽ là cảnh tượng bộ hỏa tinh đụng địa cầu này diễn tiến ra sao. Hoắc Cảnh Sâm nếu thật biết còn có đứa bé thứ hai tồn tại có thể hay không còn giống như sáu năm trước vô tình đem đứa bé cướp đi?

Đang lúc miên man với những suy nghĩ của mình Mộ Niệm Thần hoàn toàn không có chú ý tới tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Sâm.

“Mộ tiểu thư, cô hình như có chuyện gì giấu tôi có phải không?”

Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người dựa cửa, bộ dáng lưu manh vẫn như cũ hai tay ôm ngực.

Mộ Niệm Thần sửng sốt suýt nữa đem cái ly trên tay ném ra ngoài, rồi lại cố làm trấn định xoay người:

“Anh nói đùa rồi, a, sữa tươi.” Đang nói chuyện đưa ly thủy tinh lên.

Hoắc Cảnh Sâm chán ghét nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt, cau mày:

“Không có là tốt rồi, thứ này tự cô uống…, giúp tôi chuẩn bị quần áo, tôi muốn tắm rửa.”

Đang nói chuyện ngay cả thời gian để cho Mộ Niệm Thần cự tuyệt cũng không có, xoay người trực tiếp hướng phòng vệ sinh phương hướng đi.

Mộ Niệm Thần cầm ly thủy tinh trực tiếp hóa đá, mẹ nó! Người này buổi tối ngày hôm nay đến tột cùng là muốn chơi trò gì đây?

Một hơi uống cạn ly sữa tươi, cho đến trong phòng vệ sinh đầu truyền đến âm thanh tiếng nước chảy Mộ Niệm Thần mới phản ứng kịp, người này là chuẩn bị đùa thật, cô bắt đầu suy tính bản thân mình cũng nên đến nhà Hạ Nhiễm tránh nạn chăng…

“Mộ tiểu thư, nếu sau khi tôi bước ra cánh cửa này, nếu phát hiện cô không có ở trong căn phòng này, tôi lập tức đem con trai của cô vứt đến Châu Phi.”

Mộ Niệm Thần giật mình một cái, trong nháy mắt xua tan đi cái suy nghĩ trong đầu.

Suy đi nghĩ lại, Mộ Niệm Thần lục tung tìm ra một cái khăn tắm chưa dùng qua đặt ở cửa toilet, rồi sau đó nhanh chóng chạy vào gian phòng của mình khóa trái cửa phòng, nói giỡn, giờ phút này không trốn chờ anh ta tắm xong đem cô ăn sạch sao?

Quay lại thời gian mấy ngày trước ở giữa phòng cà phê.

Tây Hàn từ một góc bí ẩn đi vào đã có một đoạn thời gian, mắt nhìn thấy tình huống phát triển ngoài dự đoán của cậu nhóc, trong lòng giật mình vừa định có hành động, một khẩu súng kim loại chỉa vào trên huyệt Thái Dương của cậu.

Quay đầu lại, Tây Hàn thấy một phiên bản khác trước mặt cùng cậu dịch dung mặt mũi giống nhau như đúc.

Khẩu súng màu đen mang theo nhiệt độ lạnh lẽo chống đỡ ở trên huyệt Thái Dương của Tây Hàn, chỉ chờ lúc cậu nhóc thấy rõ ràng mặt mũi người kia, đáy lòng mới yên tâm.

Có lẽ do là anh em sinh đôi nên giữa bọn họ thật sự tồn tại cảm ứng nào đó mà người khác không cách nào giải thích. Giờ phút này Tây Hàn nhận thức rõ ràng về cậu em mình, hơn nữa cậu nhóc hình như còn có thêm một trợ thủ giỏi. Có thể thần không biết quỷ không biết mà đứng ở sau lưng cậu nhóc hơn nữa còn chống đỡ lên một khẩu súng, cậu em trai này không kém nhóc là mấy.

Trên khuôn mặt non nớt của Tây Hàn xuất hiện nụ cười đùa giỡn, cùng vẻ mặt của Hoắc Cảnh Sâm giống nhau như đúc. Mặc dù đã dịch dung nhưng nếu có người nhìn thấy sẽ không nhịn được hỏi một câu, mẹ nó, tiểu tử này cùng Hoắc Cảnh Sâm có quan hệ gì?

Khói thuốc súng đang nồng, mà trong một góc, hai người một con chó vừa một phen khác đích chiến trường.

“Thức thời một chút hãy cùng tiểu thiếu gia ở phía sau, tiểu thiếu gia nhất định sẽ để ngươi được an toàn.”

Hoắc Thần Xa nghiêng đầu, mang theo gương mặt đáng yêu mập mạp lạnh lùng vốn không thuộc về cái tuổi này của cậu nhóc, thái độ tự đại hoàn toàn di truyền từ người cha tài giỏi của bọn họ.

Cục diện có chút giằng co, Tây Hàn chỉ là nhàn nhạt nhìn diện mạo trước mắt cùng chính mình là một khuông giống nhau. Được rồi, cậu nhóc cảm thấy cậu em trai xuất hiện ngoài dự đoán không dễ khi dễ kia, chỉ là cũng chính bởi vì như vậy, khi dễ thành công mới còn có ý nghĩa không phải sao?

Hiển nhiên, tinh lực của hai người có lẽ cũng không hoàn toàn tập trung vào nhau.

Hai người cũng phân thân quan sát chiến sự bên kia, mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm giải quyết xong bọn người kia, hoàn hảo không bị thương, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở lối vào, hai người lúc này mới chuyên tâm vào chuyện trước mắt.

Khóe miệng của anh bạn nhỏ Tây Hàn vẫn như cũ mang theo nụ cười, ưu nhã mê người rồi lại một phen khác suy tính. Cậu nhóc hiểu được ngày hôm nay nếu là không sử xuất bản lĩnh xuất chúng của mình, nhất định là không được cậu em trai mình chấp nhận, đến lúc đó có thể bị mất mặt trước nhóc kia.

“Ta nói, cánh tay nhỏ của người còn quá non rồi.”

Đang khi nói chuyện cậu nhóc làm như xuất động cái nút nơi ống tay áo, màu bạc kim tuyến chính xác không có lầm giữ chặt cây súng lục kia. Lúc anh bạn nhỏ Thần Xa còn chưa có lấy lại tinh thần, màu bạc kim tuyến mang theo một cỗ sức lực khác đem họng súng nhắm ngay một phương hướng khác.

“Phanh ——” Đánh trúng chính là Camera mới vừa Hoắc Cảnh Sâm chỉ.

Trong quán cà phê lần nữa xáo động, không giống với một màn mới vừa rồi, lúc này nhiều hơn còn vì không thể nào dự đoán nguy hiểm từ đây ra mà sợ hãi, đang có người lấy súng chỉ vào bọn họ.

Suy nghĩ, chừng trăm người nhanh chóng rút lui, cố gắng rời đi đất thị phi này.

Lúc này nghĩ lại cũng càng thêm may mắn mới vừa rồi không có tiện tay nổ súng, nếu không mạng nhỏ tuyệt đối không bảo vệ được!

Hoắc Thần Xa tuyệt đối cũng không ưỡn ẹo, giờ phút này tận mắt nhìn thấy thủ pháp của anh bạn nhỏ Tây Hàn tuyệt diệu như thế, huýt gió tán thưởng, dáng vẻ hưng phấn trong đôi mắt toát ra ánh sáng rực rỡ…

Anh bạn nhỏ Tây Hàn lặng người, cậu em trai này của nhóc học gì không học lại học dáng vẻ bảnh bao thêm nét mặt mê người kia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK