Trông khi nói chuyện Mộ tiểu thư rất khẩn trương đứng lên, gót chân nghiêng một cái suýt nữa ngã xuống, rõ ràng là có tật giật mình, ngay sau đó rất khẩn trương nắm tay bạn nhỏ Tây Hàn, cũng không đoái hoài tới bộ dạng hốt hoảng nhếch nhác của mình, dưới chân cô như bôi mỡ kéo Tây Hàn hướng cửa lớn chạy ra.
Hoắc Cảnh Sâm liền đứng ở cửa lớn, lúc này Mộ tiểu thư nghĩ rằng nếu chạy ra cửa lớn chính là tự chui vào miệng cọp, chẳng nhẽ nhảy qua cửa sổ, nhưng đây là lầu năm, cô còn muốn tàn phế, cho nên biện pháp duy nhất dĩ nhiên chỉ có thể quay trở về phòng!
Chỉ rất là hiển nhiên, Mộ tiểu thư hoảng hốt thì gần như chỉ số thông minh chỉ còn là con số không, Hoắc Cảnh Sâm có thể dễ như trở bàn tay mở cửa chính ra, vậy một cái cọc gỗ cô để ở cửa phòng có thể làm khó anh sao? Nhiều nhất cho nó một đạp, cửa liền sụp, cái chìa khóa vạn năng trên cũng thành vật thừa.
Hoắc Cảnh Sâm đứng ở cửa chính, kinh ngạc nhìn Tây Hàn đang tồn tại đồng thời cũng không có quên mất mục đích mình tới đây, cô đáng chết! cô đến tột cùng còn dấu diếm anh bao nhiêu thứ, đợi đến khi an toàn sẽ từ từ tính sổ với cô!
Với trình độ của Mộ tiểu thư mặc dù dưới chân bôi mỡ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoắc Cảnh Sâm tay dài chân dài, còn chưa có chạm được cửa phòng thì một cánh tay đã bị Hoắc Cảnh Sâm kéo lại, cúi người xuống, một cái móc tay liền đem bạn nhỏ Tây Hàn đang nằm trên mặt đất vớt đứng lên ôm ở trong khuỷu tay, rồi sau đó buông ra tay Mộ Niệm Thần ra:
"Mộ tiểu thư, có phải em muốn chúng ta bây giờ đều đã chết ở chỗ này nên mới chạy vào phòng, còn có ba phút, không có gì bất ngờ xảy ra thì nơi này nhất định sẽ nổ tung."
Hoắc Cảnh Sâm âm sắc vẫn như thường, vẻ mặt không nhìn không ra chút nào hỉ nộ, không thể nghi ngờ, chỉ số thông minh của Hoắc Cảnh Sâm vẫn bình thường, ít nhất anh có thể nhìn ra được lúc này cần nói cái gì với Mộ Niệm Thần mới là quan trọng nhất, ví dụ như đứa bé trong ngực anh, anh dám khẳng định chỉ cần anh hiện tại ôm đứa bé này đi ra, như vậy Niệm Thần chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh.
Thời gian không nhiều lắm, ai nặng ai nhẹ, như thế nào tiết kiệm thời gian nhất, cách làm này của Hoắc Cảnh Sâm là sáng suốt nhất .
Tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm mở cửa chân bước ra khỏi căn nhà.
Niệm Thần đứng tại chỗ sững sờ mấy giây, mẹ nó! cô đến con trai mình cũng không cần rồi hả ? !
Mà giờ khắc này cô hoàn toàn không có ý thức được mình nghiễm nhiên trở thành cái gì cô không còn tranh cãi với Hoắc Cảnh Sâm.
Thời điểm như vậy, trên mặt Hoắc Cảnh Sâm có chút nghiêm túc, Niệm Thần sẽ không ngu đến mức cho là Hoắc Cảnh Sâm chỉ là đang nói giỡn với cô, huống chi nơi này khắp mọi nơi đều yên tĩnh, bên tai thật sự có âm thanh ‘tít tít’ hơi nhỏ vang lên, âm thanh kia là cái gì, cô có thể phán đoán.
Lúc này Mộ tiểu thư là thật dưới chân bôi mỡ rồi, thật sự là có bom trong ngôi nhà nhỏ của cô sao? Lại dám cài bom ở nhà cô? Nếu không phải là Hoắc Cảnh Sâm kịp thời chạy tới cô rất hoài nghi có phải hay không là đang quay phim, cô đột nhiên liền bị nổ chết, sau đó cảnh tượng kia có thể sánh ngang một bộ cẩu huyết tình cảnh nhẹ nhàng vui vẻ, mà sau khi cô mất thì mới nổi tiếng.
Ngay sau đó qua báo chí có thể viết như vậy, một cô gái ôm đứa con nhà mình ở nhà xem phim kịnh dị, trời đất khó tha, sau đó cô liền bị nổ chết. . . . . .
Niệm Thần theo sát ra anh khỏi khu cư dân sau đó Tây Hàn đã bị Hoắc Cảnh Sâm nhét vào chiếc Lamborghini, cô lúc này mới phát hiện ra, cảnh tượng ở lầu dưới giờ phút này là có phần náo nhiệt, cư dân bị chặn ở bên ngoài cảnh giới tuyến, phía sau Lamborghini nghe chừng hai mươi chiếc xe cảnh sát, chỉ là thấy người tới Hoắc Cảnh Sâm lại lo mọi người sợ hãi nên không dám lên tiếng.
Dĩ nhiên, cô không biết những cái xe cảnh sát này hoàn toàn là bị anh kéo tới đây.
Bước nhanh đi tới, còn chưa kịp lên xe, sau lưng liền truyền đến một tiếng vang thật lớn.
‘ Ầm ’ một tiếng nổ làm chấn động màng nhĩ, Niệm Thần kinh ngạc quay đầu lại, nếu như lúc trước lời nói của Hoắc Cảnh Sâm cô còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ cô coi như là tin hoàn toàn rồi.
Khu chung cư tám tầng lầu, duy chỉ có một căn phòng ở lầu năm lửa không ngừng lan tràn, trong thoáng chốc Niệm Thần có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn.
Phạm vi nổ tung rất nhỏ, Hoắc Cảnh Sâm ngưng lông mày nhìn nơi lửa lan tràn, cũng là cùng cú điện thoại người kia cũng nói như vậy, bọn họ kiểm soát được cực kỳ chuẩn xác, thậm chí ngoại trừ đi nhà trọ của mẹ con Niệm Thần ra, có thể bảo đảm không bị thương đến tính mạng những người còn lại.
Hoắc Cảnh Sâm khoác lên trên cửa xe bàn tay không khỏi cuộn thành quả đấm, nói như vậy, chuyện của Hoắc Thần Viễn cũng là thật.
Trái tim cứng lại, trong đầu hồi tưởng lại tấm hình Hoắc Thần Viễn khổ sở, chưa từng có một lúc nào Hoắc Cảnh Sâm sẽ ở đó mà đá đấm lung tung, ánh mắt anh rơi vào bạn nhỏ Tây Hàn đang yên tĩnh ngồi trong xe, giờ phút này, ánh mắt Tây Hàn Lại rơi trên khuôn mặt Hoắc Cảnh Sâm tinh xảo lại khác thường.
Lần đầu tiên yên tĩnh quan sát người đàn ông này lại không ngờ là lúc như thế này, Tây Hàn ảo não với mình thế nhưng không thể phát hiện tai nạn này, đồng thời trong lòng lại cảm kích rất nhiều, dù sao tuổi còn nhỏ, dù thông minh vẫn là chỉ là đứa bé, đối với việc lệ thuộc vào cha coi như là bẩm sinh , mặc dù thói quen trong cuộc chỉ có mẹ, nhưng vào giờ khắc này, Tây Hàn cực kỳ khẳng định người này là cha mình.
Niệm Thần nhìn vừa đi , mắt thấy tình thương của cha hai con đối diện nhau chứa chút quay dị và trầm mặc, lúc đó, trong lòng Niệm Thần không rõ ràng là tư vị gì, sợ Hoắc Cảnh Sâm gặp được đứa bé này đồng thời lại cảm thấy may mắn với thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên xuất hiện.
một nhà ba người cùng bên nhau cảnh tượng hiển nhiên là ấm áp , nhưng nếu bối cảnh không phải là căn nhà nhỏ của cô nổ tung.
Niệm Thần định bước ra, vừa định nói những gì, khóe môi kéo kéo còn chưa kịp nói chuyện.
‘ Ầm ’ một tiếng quả đấm của Hoắc Cảnh Sâm rơi trên xe, trong nháy mắt sườn xe lõm xuống đi một mảnh.
"Con đã ở cùng Thần Viễn có phải hay không?"
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm rơi ở trên mặt Tây Hàn, trong âm thanh một tràn đè nén rít gào, lúc này cho dù ai cũng không có tâm tình mừng rỡ với việc thêm một người con trai.
Tây Hàn gật đầu một cái, nhưng không có nói thêm cái gì.
Hoắc Cảnh Sâm hít sâu một hơi, anh hi vọng rất nhiều kết quả không phải anh tưởng tượng trong cái hình kia là ai:
"Cho nên buổi sáng con cố ý mặc đồ của Tây Hàn dẫn nó đến nhà mình rồi cho người bên cạnh bảo vệ nó"
Điểm này trên đường tới anh đã hỏi thủ hạ chuyện của cả ngày hôm nay mới biết, vốn là có chút cảm thấy không đúng, bởi vì không có đề cập đến con chó Mục Dương to lớn, bây giờ nhìn lại người kia cũng không phải Hoắc Thần Viễm, mà là đứa con trai trước mắt này, cho nên những thủ hạ của anh cả ngày hôm này đều nghĩ Tây Hàn là Thần Viễn!
Tây Hàn cau mày, theo bản năng muốn giải thích, chỉ là lời đến khóe miệng đáy lòng lại không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, có lẽ là bởi vì người cha này đối với mình không có chút quan tâm nào, hoặc có thể là cha con quen biết nhau, cha nên mừng rỡ mới phải thế nhưng cha lại không thể tin tưởng cậu nhóc một chút nào
Cho nên rất nhiều khi Tây Hàn giống người mẹ kia chứ không phải là Hoắc Cảnh Sâm.
Tây Hàn lúc này trầm mặc là chuyện đương nhiên nhưng bị Hoắc Cảnh Sâm lý giải là cam chịu, trong đôi mắt của anh có một cổ mưa gió sắp nổi lên, bộ dáng lần đầu tiên nói chuyện giữa hai cha con như vậy mặc dù không là cậu không nguyện ý thấy, rất nhiều lời nói cũng không phải là xuất phát từ chân tâm, lúc này cậu có thể trông cậy vào một người cha lo lắng cho thân thể mình ấn tượng ban đầu không tốt với con trai thì sau này dù tốt bao nhiêu cũng không thể bù đắp? Huống chi cái người này vẫn là luôn luôn bị người ta nói là kẻ máu lạnh vô tình Hoắc Cảnh Sâm!
"Tốt nhất không phải như tôi tưởng tượng, nếu không, ta bảo đảm kết quả của con sẽ không tốt đến mức nào."
Quyền thứ hai nện ở trên xe lúc đó Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, mà anh giống như là không biết đau đớn, dựa vào phương thức như thế khơi thông đáy lòng một màn đột nhiên bị vô hạn sợ hãi phóng to lên.
"Nó bị bệnh hen suyễn rất nghiêm trọng con có biết hay không, nói không chừng anh hôm nay thật sự sẽ bỏ mạng ở chỗ kia!"
Niệm Thần ở một bên không hiểu nhìn hành động quỷ dị của hai cha con này, có chút không hiểu nhìn đứa con nhà mình, bày ra vẻ mặt không biết tại sao, lúc này coi con trai như mạng mình tự nhiên không nhìn nổi bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm la to nói lớn với con trai mình:
"Anh phát thần kinh cái gì? Con trai đừng để ý đến hắn ta, hắn chính là người bị bệnh thần kinh!"
Trấn an Tây Hàn đang ngồi ở trong xe, đau lòng thay cho Tây Hàn, cậu nhóc đang vô cùng kinh ngạc, cô liền thò tay muốn ôm Tây Hàn ra lại bị Tây Hàn trốn ra.
"Mẹ, thật xin lỗi. . . . . ."
Tây Hàn hạ giọng nói, mang theo tự trách rất lớn, trong tiềm thức tức giận với Hoắc Cảnh Sâm mới nói lời nặng với con trai, anh cho là mặc dù đều là con trai của Hoắc Cảnh Sâm, có lẽ còn là Hoắc Thần Viễn quan trọng một chút, chỉ là sau khi nghe Hoắc Cảnh Sâm nói câu kia lúc đó đã có thể hiểu nguyên nhân Hoắc Cảnh Sâm tức giận cùng với sợ hãi, tựa như giờ phút này biết tình trạng cơ thể Hoắc Thần Viễn thì trong lòng cũng lo lắng nhiều.
Lúc này Tây Hàn tự trách, nhưng tự trách như vậy cuối cùng cũng không có nói với Hoắc Cảnh Sâm biết, lòng tự trọng của người đàn ông quyết đấu, cho dù là cha của mình cũng giống vậy, cho nên cuối cùng, thật xin lỗi ba chữ này, Tây Hàn nói cho Niệm Thần, thật xin lỗi, lấy đứa con trai khác của cô đẩy vào hiểm cảnh, thật xin lỗi, làm anh, cậu cũng không có suy tính chu toàn.
Niệm Thần trái tim đau xót, trong đôi mắt nào đó chua xót chất lỏng sắp thoát khỏi hốc mắt, Tây Hàn trời sanh tính ra sao cô hiểu quá rồi, dáng vẻ khó chịu như vậy cô cũng chưa từng thấy qua mấy lần, có thể thấy lúc nãy Hoắc Cảnh Sâm thật nói cái gì để cho cậu nhóc khó chịu như vậy.