Mộ Niệm Thần đúng thời gian vào thang máy, chín mươi tám tầng cấu tạo rất đơn giản, ra khỏi thang máy đi qua phòng thư ký chính là phòng làm việc của giám đốc.
Mà biến thái chính là, bàn làm việc của cô là cách một tầng thủy tinh yên lặng lại cô độc đứng vững bên cạnh phòng giám đốc. Mỗi lần vừa ngẩng đầu liền có thể trực tiếp nhìn thấy một khuôn mặt yêu nghiệt, thế cho nên đã thích ứng Niệm Thần đã luyện thành vừa đi dạo vừa mặt không đỏ tim không nhảy, thỉnh thoảng đối với người bên trong cho phép cười một nụ cười khuynh thành.
Thường ngày thời gian nghỉ trưa vốn là yên tĩnh, nhưng Niệm Thần vừa bước ra từ trong thang máy, nháy mắt từ phòng làm việc giám đốc truyền ra âm thanh đồ sứ đập trên vách tường, rồi sau đó là giọng nói tức giận gầm thét:
“Hoắc Cảnh Sâm, mẹ là mẹ con! Mẹ muốn con cưới San San con cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, con ngày hôm qua mang một người phụ nữ không đứng đắn tới bữa tiệc là chuyện gì? Con không được quên trên tay mẹ còn có mười phần trăm cổ phần nguyên thủy của Cố thị. Nếu như con không muốn phối hợp vậy mẹ sẽ đem những thứ kia đưa đến cho Hoắc Tĩnh Bắc, đến lúc đó con bị đuổi ra Hoắc Thị cũng đừng trách mẹ quá nhẫn tâm! Hôm nay con nhất định phải nhận lỗi với San San!”
Niệm Thần cầm lấy hộp cơm trưa, người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, mà cô đang đứng ở góc độ này có thể đem chuyện đang xảy ra bên trong phòng giám đốc thấy rất rõ ràng. Được rồi, cô thừa nhận tâm lý tò mò không thể tránh, huống chi cô không có nghe lầm lời nói của người phụ nữ kia nói đến người phụ nữ không đứng đắn chẳng phải là đang chỉ cô sao.
Hoắc Cảnh Sâm đứng nguyên tại chỗ, khóe mắt rõ ràng có vết máu có lẽ là do mảnh vụn bình hoa quẹt làm bị thương, còn kém một millimet, có lẽ mắt trái của anh ta có thể bị mù.
Vẻ mặt đáng sợ của anh ta được che lấp, không chút biểu hiện trên mặt lại thêm một ít máu trên khóe mắt giống như trong địa ngục lao ra thị huyết Samen, khí phách cường đại kết hợp hơi thở lạnh lẽo bao phủ trong toàn văn phòng.
Một giây sau anh ta mở bước chân, động tác ưu nhã khom lưng nhặt lên mảnh vụn trên mặt đất, rồi sau đó xoay người lại đứng trước mặt Mai Thanh Dung:
“Mẹ thật phiền toái, cùng huyết thống thật sự đúng là….., người cho con một cái mạng, bao nhiêu năm nay con mang nặng ân nghĩa và đã trả cho mẹ, hôm nay con trả lại cái mạng cho mẹ có được không?”
Đang nói chuyện anh ta đem mảnh vỡ kia đặt vào trong tay Mai Thanh Dung, rồi sau đó cầm tay người phụ nữ đặt ngay vị trí trái tim mình:
“Từ trên người con nghiền ép lợi ích bao nhiêu năm qua cũng không thể thỏa mãn lòng hư vinh của người sao? Người muốn con cưới cô ta đơn giản là muốn lấy được Hoắc Thị có phải hay không?”
Đang khi nói chuyện khóe môi anh ta nở nụ cười trào phúng, khinh miệt, cùng với đáy mắt anh ta cuối cùng là một ánh sáng nhạt.
Góc độ Niệm Thần đứng vừa dễ dàng chứng kiến chính diện Hoắc Cảnh Sâm, hai người phụ nữ kia đưa lưng về phía cô, cô không thấy rõ lắm tướng mạo họ. Cảm thấy của cô lúc này là sự chán ghét đối với hai người họ, lúc vào vừa nghe được một ít tiếng gầm thét, mà cảnh tượng lúc này không thể nhận thức chính là Hoắc Cảnh Sâm làm cho cô cảm thấy đau lòng thay cho anh.
“Đâm vào đi, như vậy chúng ta sẽ thanh toán xong, mẹ, con cho mẹ biết, khi con chết đi, tên người thừa kế tài sản của con là tên của mẹ. Như vậy có thể thõa mãn được lòng tham hư vinh của người, nhưng người vĩnh viễn vẫn chỉ là một người phụ nữ bị chồng mình phản bội rồi sau đó vẫn mang trong lòng cảm giác oán hận, một phụ nữ đáng thương!”