Khi đó, Hoắc Cảnh Sâm đang ngồi bên giường, cặp mắt sắc bén hiện đầy vẻ yêu thương, cẩn thận thay khăn lông chườm hạ sốt cho cô, sau đó lại lấy miếng bông gòn đã thấm một chút nước, nhẹ nhàng chậm nhè nhẹ từng chút một lên đôi môi khô nứt của cô.
Bấy giờ đã là nửa đêm, trong bóng tối, tình hình bên trong phòng bệnh, dường như yên tĩnh một cách đáng sợ, lúc này hô hấp của hai người cũng có vẻ bình ổn một cách không bình thường.
Nhưng trên thực tế chính là trong màn đêm như vậy, Niệm Thần ngủ không sâu, nhưng lại chìm vào tận cùng của cơn ác mộng, từng trận từng trận tuyệt vọng cứ thi nhau kéo tới cuốn lấy cô, mà cô cứ ngâm trong nước biển, không thể động đậy được.
Nước biển tanh mặn kia như lưới nhện bao phủ hết cả người cô, khiến cô không thể làm gì được, thời điểm đó, nước biển này rõ ràng như chịu sự điều khiển của một thế lực nào đó, khi hai mắt cô cố gắng mở ra, cô rõ ràng nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm đang đứng ở một chỗ không xa với cô, nhưng cũng đứng trong nước biển, dáng vẻ cũng giống như nhau.
Rõ ràng là đang rất gần, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhau, nhưng đáy mắt của Hoắc Cảnh Sâm nhìn vô định vào một chỗ nào đó, nhưng rõ ràng là không để ý gì đến cô, mà miệng cô muốn hé ra để nói gì đó, thì nước biển tanh nồng lại tràn vào hết khoang miệng, khiến cô không thể nói ra bất cứ một câu chữ nào.
Một giây kế tiếp, cả người của Hoắc Cảnh Sâm giống như có một linh cảm nào đó, phục hồi lại tinh thần, nhưng cũng không nhìn một cái nào về phía Niệm Thần, ngay sau đó bơi về phía bờ biển cách đó không xa.
Mà trong khi đó, trong lồng ngực của cô, không khí đang ngày càng ít ỏi, cổ của cô thật sự rất đau, cảm giác giống như đang bị ai đó bóp nghẹt, nhưng lúc đó cô chỉ có một cảm giác đau thương vì trong đầu của cô hoàn toàn là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm đang rời bỏ cô.
Đợi đến khi vô tình cúi đầu xuống, mới nhìn thấy những đốt ngón tay trắng bệch đang chặn ngang vào cần cổ của cô, chỉ biết giương mắt thất thần nhìn rõ hết mọi thứ.
Nhưng rốt cuộc đó có phải hiện thực hay chỉ là trong một giấc mộng, tại sao cô bị mất kiểm soát mà lại đi thắt cổ của mình, một sự tuyệt vọng kinh khủng bùng nổ trong đầu của cô, nhưng ngay lập tức cảm giác đó bị thay thế bởi cảm giác khó thở, cô liều mạng hít thở, nhưng chung quanh cô toàn là nước biển và cũng chỉ có nước biển, cô muốn giãy giụa, vùng vẫy thoát khỏi nơi đáng sợ, nhưng rõ ràng chính đôi tay của cô đang trụ vững trên cổ của cô……
Hầu như Hoắc Cảnh Sâm phát hiện sự khác thường của Niệm Thần, khi đó, anh nằm nghiêng trên giường, anh ôm lấy thân thể yêu thương vào trong ngực của mình, mà thân thể của Niệm Thần bỗng nhiên cứng ngắc, nên anh là người đầu tiên có thể cảm nhận được.
Nhưng cũng chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi đó, còn không cho anh thời gian để phản ứng, đôi bàn tay tái nhợt của Niệm Thần lại từ từ dời di chuyển, từ dưới lên trên, rồi sau đó dừng lại tại nơi chính cổ của cô, sức lực bỗng nhiên tăng vọt, bởi vì động tác này của cô rất mạnh mẽ, giật đứt kim tiêm truyền dịch trên cánh tay kia của cô, lúc đó, trên mu bàn tay xuất hiện một vết máu rất ghê sợ, nhưng dường như cô cũng không có cảm giác gì.
Đột nhiên trong đầu của Hoắc Cảnh Sâm thoáng nhớ lại tình huống đã gặp trước đó, cũng giống như hiện tại, một lần nữa tái hiện trước mắt anh, mà anh vừa thoáng một phút hoảng hồn, liền trấn định lại, dùng tới mười phần sức lực, thậm chí trên mu bàn tay còn xuất hiện vài vết cào xước do móng tay của Niệm Thần, lúc này mới bắt giữ được đôi tay đang muốn thân thiết với cổ của cô.
Ngay lập tức, cả người Niệm Thần giống như lấy lại được sự tự do, khi đó hai mắt của cô vẫn nhắm nghiền nhưng hơi thở lại hết sức gấp gáp.
Hoắc Cảnh Sâm có chút sợ hãi nắm chặt hai bàn tay của Niệm Thần, lúc đó trong đầu óc của anh chỉ có một ý nghĩ chính là, thật may mắn vì lúc này anh đang ở bên cạnh của cô, nếu không thì anh thật sự không chấp nhận nổi hậu quả đó.
Thế nhưng, một trận ầm ĩ không hề nhỏ vừa đi qua, trên mặt Niệm Thần cũng vơi đi một chút sắc hồng, Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, dùng trán của mình đặt trên trán của Niệm Thần, mới phát hiện, cô đã hạ sốt.
Hoắc Cảnh Sâm cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vừa định giơ tay lên chuẩn bị bấm chuông gọi y tá tới phòng bệnh, để xử lý vết thương trên mu bàn tay của Niệm Thần, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của Niệm Thần, còn mang theo một chút tủi thân, ngay lập tức, sự mềm mại trực tiếp đánh thẳng vào đáy lòng của Hoắc Cảnh Sâm, len lỏi đến tận nơi không thể chạm vào kia.
Nhưng dáng vẻ của Niệm Thần cũng chưa có dấu hiện tỉnh, nhưng lại giống như cô đang khó chịu với những hành động vừa rồi của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, trên mặt là vẻ uất ức, thân thể thì co rúm lại, ngay cả trong giấc mơ cũng như mang theo ý lên án, tiếng khóc vừa ngừng, nước mắt tèm lem ngang dọc trên khuôn mặt, khiến cho Hoắc Cảnh Sâm bỗng dưng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Anh mới phát hiện ra anh đã không thể từ bỏ được cô nữa rồi, hình như những lúc đau lòng tới cùng cực thì mới nhớ ra, cuối cùng thì cũng có một số chuyện, anh không thể kiểm soát được đấy, không phải sao.
Khóe môi khẽ nhếch lên, ngay cả đáy mắt cũng chứa chan mùi vị hạnh phúc không rõ ràng, trong bóng đêm huyền bí, tiếng khóc kia có vẻ đặc biệt phá tan sự tĩnh lặng hoang vu cô độc, đôi môi mỏng hoàn mỹ của anh ghé sát vào bên tai của cô, anh cũng không phát hiện ra nụ cười thật tâm toát ra từ trong giọng nói của anh:
“Niệm Thần, anh phải làm thế nào đây, anh phát hiện ra anh đã không thể kiểm soát được mà yêu em mất rồi.”
Giống như là kỳ tích, ngay khi tiếng nói của anh vừa dứt, cô gái nhỏ bé trong ngực anh như được tiêm một liều thuốc an thần cực mạnh, ngay lập tức gương mặt đó như trời sáng sau cơn mưa, tốc độ thay đổi nhanh chóng khiến cho Hoắc Cảnh Sâm hoài nghi cái trận bệnh này có phải là giả vờ hay không nữa.
Một lúc sau, Niệm Thần đã an ổn nằm yên trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, Hoắc Cảnh Sâm mới tin chắc Niệm Thần thật sự bị bệnh, không phải giả vờ, còn về phần tại sao lại có đột phát như mới vừa rồi, anh vẫn phải đợi đến khi Niệm Thần tỉnh lại mới có thể biết được, ặc, được được, có lẽ ngay cả khi Niệm Thần tỉnh lại cũng vẫn có thể không tìm ra được câu trả lời.
Khi đó, tình huống bên trong rất ấm áp, tình nùng mật ý, nhưng sắc thái của tình huống bên ngoài lại cực kỳ nhạt nhẽo, dường như đó trở thành dấu hiện báo trước một điềm nào đó, thế giới hai người của Hoắc Cảnh Sâm và Mộ Niệm Thần thật sự có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà trên thực tế, nếu như yêu nhau một cách chân chính, những lúc quan trọng tuyệt đối không nên dễ dàng xuất ra khỏi miệng, mà dựa theo tính cách của Hoắc Cảnh Sâm, cả đời này chỉ nói ra ba lần “anh yêu em” với duy nhất Mộ Niệm Thần mà thôi.
Một thời gian khá lâu sau đó, khi lần thứ hai khi một mỗ nữ nào đó nghe được ba chữ này, liền mặt dày mày dạn đòi sống đòi chết ép buộc Hoắc Cảnh Sâm nói nữa, liền bắt đầu bực bội tức nghẹn vì không nghe được lần thứ ba, tuy ngoài mặt vẫn còn tỏ ra tủi thân nhưng cũng chẳng có biện pháp nào bắt ép được người kia.
Nhưng thật ra thì, cả đời này của cô nhất định là không biết được, có một đêm như vậy, khi đó, lúc mà cô còn đang co rúc trong lòng anh, trong một khoảnh khắc kia, giọng nói êm ái như tiếng nhạc cổ điển của anh vang lên, thật đẹp và cảm động.