Cô thấy bản thân mình trong gương thực xa lạ, trên cổ trắng nõn lưu lại một cái dấu đỏ biểu thị cho sự điên cuồng của tối hôm qua, mà cái nam nhân cướp đi thứ quý giá nhất của nàng lại là cái đồ lạnh lẽo vô tình.
Mà trên thực tế, cô xác thực không đáng đồng tình, mặc kệ quá trình là như thế nào, nàng xác thực là vì một cái hợp đồng liền có thể bán đứng thân thể của mình, cô xác thực là giá rất rẻ.
Bỏ đi cách vẻ chật vật trên mặt, khẽ nguyền rủa, mẹ, hay là đi tới hiệu thuốc lúng túng một hồi a, cô là một cái thiếu nữ mười bảy tuổi duyên dáng yêu kiều xinh đẹp lại muốn đi làm chuyện tình bỉ ổi như vậy, ngẫm lại đều cảm thấy một hồi tâm lực tiều tụy.
Sự thật chứng minh rất nhiều thứ là ý trời, Niệm Thần mới vừa ra khỏi công ty Hoắc thị, Mộ Thiên Hùng thế nhưng đã phái người tới đón cô, trước sau một vòng xoáy, chuyện thuốc tránh thai bị quên sạch sẽ.
Cho nên một ngày kia vào một tháng sau, Mộ tiểu thư thần kỳ phát hiện nguyệt sự của mình đã muốn chậm trễ một tuần lễ. Mẹ nó! Cô như thế nào lại đem việc thuốc tránh thai này quên đi ah?
Sau đó Mộ Vũ Tây trong lúc vô tình biết được chuyện này, chuyện tình Niệm Thần mang thai đã trở thành bí mật của Mộ gia, trước sau nghiêm chỉnh để ý rất nhiều chuyện miêu tả sinh động, lúc đó, Mộ Thiên Hùng đã thành công đem công ty Mộ thị vượt qua khó khăn, mâu quang lại lần nữa không có hảo ý rơi vào trên người Niệm Thần, nàng nghi ngờ đây là hài tử của Hoắc Cảnh Sâm.
Kết quả là Mộ tiểu thư thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tốt vé máy bay, một buổi tối trăng thanh gió mát, thần không biết quỷ không hay mà biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ để lại một tờ giấy ngắn gọn.
Ta thật sự chỉ là đi Anh quốc nạo thai thuận tiện đi du học…
- – - – - – - -
Tám tháng sau, London, một bệnh viện tư nhân khoa phụ sản.
“A – - “
Mộ Niệm Thần nằm ở trên giường sanh mà kêu trời kêu đất, trong lòng lại càng yên lặng đem cả nhà già trẻ của mỗ nam nào đó lần lượt ân cần thăm hỏi một lần.
“Mộ tiểu thư, hít sâu! Đúng vậy, cứ dựa theo vừa rồi như vậy mà làm…”
Vị bác sĩ trung niên đỡ đẻ cho cô nói tiếng Trung thực đặc biệt sứt sẹo, cô thật sự rất muốn yếu ớt nói một câu, đã ở cái địa phương này ngây người gần một năm, thật lòng là có thể nghe hiểu tiếng Anh.
Tay cô đều muốn nắm thật chặt lại, không biết trải qua bao lâu, cô cảm giác tất cả lực khí đều thực nhanh bị rút sạch, trước mặt bỗng tối sầm, bên tai truyền đến một hồi thanh âm trẻ con khóc nỉ non.
Cô mệt mỏi nằm ở trên giường sanh, bộ dáng bác sĩ nữ cũng là thở phào nhẹ nhõm, lại phát ra thứ tiếng Trung văn đầy sứt sẹo:
“Chúc mừng ngươi, là con trai.”