Cô khinh thường! Cô không thể bỏ đi kiêu ngạo của mình để hạ thấp mặt mũi đi yêu một người nào đó, cô có thể yêu, nhưng tình yêu phải bình đẳng, cô yêu, anh cũng phải cho đi giống như vậy, cô có thể yêu anh tuyệt đối, nhưng điều kiện trước tiên là anh cũng có thể yêu cô như thế!
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trên mặt cô, trong khoảnh khắc nơi đáy mắt tràn ra sự thất vọng cực lớn, thời điểm không thể tự do đi lại, chỉ có thể không cam tâm kêu gào trong lòng, cô cuộn tròn trên ghế sa-lon, thu mình vào giữa hai đầu gối, nếu bạn đến gần sẽ thấy cả người cô đang run rẩy, hai tay dần dần nắm chặt thàn nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cô không hề hay biết, máu thịt lẫn lộn,…dường như chỉ có đau đớn như vậy mới có thể níu kéo lý trí của cô quay về thực tại, ngay cả cô cũng thấy xa lạ với chính mình, rốt cuộc tiếp tục sẽ là những chuyện như thế nào?
“Trước đó em cũng chỉ có thể làm người tình của tôi, à, không đúng, sau khi tôi kết hôn rồi, hình như sự xưng hô này sẽ biến thành, ‘tình phụ’”
“chỉ có thể làm người tình của tôi!”
“chỉ có thể làm người tình của tôi!”
……
Trong óc của cô tràn đầy câu nói ác ý kia, giống như một loại ma lực nào đó cứ quẩn quanh bên tai của cô mãi không dứt.
Hoắc Cảnh Sâm tuyệt tình, Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng, Hoắc Cảnh Sâm…Hết thảy đều là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm, cứ lặp đi lặp lại không dứt tạo thành một vòng lẩn quẩn dẫn đến tuyệt vọng, mà cô chỉ núp ở một góc mặc cho người nào đó cười nhạo, tại sao? Tại sao cô cứ phải cố tình để ý đến như vậy?
“Em không cho rằng em yêu tôi…”
Cả buổi tối trong đầu cô đấu tranh càng lúc phóng đại, kết quả cuối cùng biến thành đầu của cô muốn nứt ra rồi lại là vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, trong nháy mắt một trận lạnh lẽo ập đến, anh đang nghi ngờ tình yêu của cô sao? Vậy thì lôi quả tim ra là được rồi?
Cô không quan tâm, vậy tại sao còn muốn để ý làm gì? Tại sao vẫn không buông bỏ? Hả? Mộ Niệm Thần, sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của mày đâu rồi? Tại sao lại quan tâm một người đàn ông không yêu thương và trân trọng mày chứ? Trên thực tế, một phút kia cô từng có ý nghĩ như vậy, rồi lại liều lĩnh muốn khống chế hành động điên cuồng của mình, nhưng cuối cùng, cuối cùng vẫn là thất bại, cô chỉ có thế trốn trong bóng tối, đánh mất chính mình!
Đạo cao một thước, thời điểm lý trí duy nhất đạt tới điểm giới hạn nào đó, cả người cô như thể trở nên không thể kiểm soát được chính mình, chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, vốn tư thế cuộn tròn lại té ầm, cả người cô đau nhức rơi xuống bên dưới ghế sa-lon, trên thảm trải sàn thân thể cô cuộn tròn trở thành một khối nho nhỏ.
Ngoài việc cô giãy giụa thân thể thì có vẻ như mọi thứ xung quanh đều không một tiếng động, cô cắn chặt răng, rõ ràng là muốn kêu lên, nhưng lại không ý thức được không thể kiểm soát chính mình.
Như vậy một cảm giác trống rỗng mơ hồ từ từ lan rộng ra, sau đó kết hợp lại tuôn ra tuyệt vọng, mà cô lại nói tục, chết tiệt, cuối cùng lắc lắc đầu rồi bắt đầu chuyển từ đầu xuống cổ trắng nõn của cô, mà đôi tay của cô dùng sức không có ý định bỏ qua cho mình.
Tại một gian phòng khác, Hoắc Cảnh Sâm đứng trước màn hình theo dõi cùng với người bác sĩ kia, Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày, toàn thân tỏa ra u ám đủ làm cho người ta không rét mà run, mà qua màn hình anh nhìn vẻ mặt đau khổ của Niệm Thần giống như đánh vào cổ chính mình, một giây kế tiếp nắm chặt quả đấm đập vào mặt bàn:
“Đáng chết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?”
Chu Dịch Cẩm mở nút bộ đàm dùng để liên lạc trong nội bộ biệt thự, sai người vào căn phòng kia để chắc rằng Niệm Thần không có việc gì, sau đó vươn tay tắt tất cả nút trên màn hình hiển thị rồi mới nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
“Đơn giản thôi, lời nói vừa rồi của cậu đã khiến cho cô ấy bị kích động rất lớn, cậu diễn một vở kịch nhưng cô ấy không chịu đựng nổi trò đùa này nên cô ấy kích động, nói cách khác, mình để cậu làm thí nghiệm vừa khớp với phỏng đoán trước đây của mình, Cảnh Sâm, chuyện này rất khó giải quyết đó.”
“Dịch Cẩm, mình muốn nghe lời nói thật, chuyện khó giải quyết đến mức nào?”
Hoắc Cảnh Sâm nhìn về phía các nút trên màn hình hiển thị dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng vẫn không thể tìm ra vấn đề nằm ở chỗ nào?
“Vậy thì nói thật, cậu biết rõ y thuật của mình, nhưng trước mắt mình chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Chu Dịch Cẩm thở dài một hơi, quay người ngồi trên sô pha, ngay sau đó bổ sung tiếp:
“Khách quan mà nói mình chỉ có thể cố gắng hết sức không để cho cô ấy xấu đi, còn muốn trị tận gốc thì trước hết phải tìm ra nguyên nhân gây bệnh là ở đâu.”
“Nếu như vẫn không tìm được?”
“Không tìm được? Vậy bệnh tình trở nên xấu đi, cậu không thể kiểm soát được một người mà trong tâm trí luôn muốn tự sát.”
Chu Dịch Cẩm trả lời thành thật, theo ý của anh ta, cho dù theo dõi 24h một ngày, cũng không thể ngăn cản được một người muốn tự sát:
“Cho dù cậu kiểm soát được hành động của cô ấy, Cảnh Sâm, có lẽ đến một ngày nào đó cô ấy cũng tự hành hạ mình cho đến khi kiệt sức mới thôi.”
Hoắc Cảnh Sâm, xoay người dựa vào cạnh bàn, trong lúc suy nghĩ tự mình lấy thuốc lá từ trong túi áo ra, rồi tự nhiên đốt thuốc, vòng khói bao quanh hơi thở của anh làm cho giọng nói của anh thêm khàn, mà hai tròng mắt của anh đầy tơ máu cũng tiết lộ lúc này anh mệt mỏi không chịu nổi:
“Như vậy, tình hình thế này rốt cuộc là do chính cô ấy gây ra hay do nguyên nhân nào đó tác động từ bên ngoài?”
Nếu như là loại thứ nhất, anh cho là có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng nếu thuộc loại thứ hai…như vậy, chuyện sẽ giống như chuẩn đoán của Chu Dịch Cẩm, giải quyết rất khó khăn!
Vậy là Chu Dịch Cẩm đã hiểu suy nghĩ hiện tại của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng chỉ có thể trả lời thỏa hiệp với anh:
“Về phần này, mình cần trao đổi với cả đội của mình mới có thể đưa ra biện pháp chính xác cho cậu được.”
Trong lúc đang nói chuyện, dường như Chu Dịch Cẩm nhớ tới điều gì đó:
“Đúng rồi, mình có xem qua điện não đồ cho cô ấy, hoặc là một quãng thời gian bị mất, cô ấy lựa chọn quên đi một thứ gì đó, giống như vừa rồi cậu cố ý bức ép khiến cô ấy khổ sở, mình sợ là có một ngày nào đó cô ấy hoàn toàn quên bản thân mình!”
Ngày thứ hai, Mộ thị, bãi đậu xe.
Bởi vì có một bóng người xuất hiện mà Hoắc Cảnh Sâm dừng bước chân đang muốn đi vào trong, đang suy nghĩ thì bị gián đoạn, chân mày nhíu chặt, trong giọng nói trách cứ nhưng đầy vẻ cưng chiều:
“Vận nhi, sao em lại tới chỗ này?”