Vì vậy sau một lần hoan ái, Niệm Thần đợi đến khi Hoắc Cảnh Sâm đã ngủ thiếp đi thì mới cẩn thận xuống giường vào nhà vệ sinh. Thực ra Hoắc Cảnh Sâm không ngủ được, nên động tác rất nhỏ của Niệm Thần đã bị phát hiện, anh đi theo thì phát hiện Niệm Thần với vành mắt đỏ rực đang uống thuốc tránh thai.
Cuối cùng thì nguyên nhân không thể mang thai đã bị phát hiện.
Hoắc Cảnh Sâm nhanh chóng nín thở, cũng không định bỏ đi, đến khi Niệm Thần nhìn vào tấm gương lớn thấy hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm đang im lặng đứng dựa vào cửa, thân thể cô run lên, lọ thuốc trên tay cô lập tức rơi xuống đất.
Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết nguyên nhân thực sự mà Niệm Thần quyết định phá bỏ đứa bé kia, cho tới thời điểm thấy cảnh tượng này, anh lập tức gán tội suốt thời gian qua Niệm Thần không hề tin tưởng anh, nếu không sẽ không có chuyện nửa đêm cô lén lút uống thuốc tránh thai.
Như vậy, sau mỗi lần hoan ái, cô đều làm chuyện này? Chết tiệt, rốt cuộc cô có biết loại thuốc này có hại với cơ thể như thế nào không?!
Chuyện tức giận chỉ xảy ra trong nháy mắt:
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc em có trái tim không hả?!”
Vừa dứt lời, khi mà Niệm Thần còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhanh chóng ra khỏi phòng. Khi âm thanh cửa phòng bị Hoắc Cảnh Sâm đóng lại vang lên, Niệm Thần rất tỉnh táo nhặt lọ thuốc trên đất lên, ngơ ngẩn một lúc, vẫn không kiềm chế được nước mắt tràn mi.
Cô cũng muốn có một đứa bé nữa, để một năm sau khi cô đã chết thì sẽ có người bên cạnh anh, Hoắc Tây Hàn và Hoắc Thần Viễn dù sao cũng là bé trai, không thể khéo léo như con gái. Nhưng cô cũng biết rõ, cơ thể mình không thích hợp mang thai, dù có con thì kết quả cuối cùng vẫn là bi kịch.
Nhưng mấy ngày hôm nay, không phải cô không phát hiện ra mong muốn của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng cô không nhẫn tâm nói ra chuyện đó, cuối cùng cô chọn phương pháp này, coi như cô không thể mang thai, nhưng đến khi bị phát hiện cô mới biết cô đã tổn thương Hoắc Cảnh Sâm rồi.
Thân thể co lại trên sàn, lọ thuốc trên tay không được cầm chặt, lúc này cơ thể cô run rẩy nên những viên thuốc dần rơi ra ngoài.
Đến khi đứng dậy, vì không để ý dưới chân mình nên xảy ra một loạt bi kịch, trượt chân, cả người ngã sấp xuống đất. Có thể nói đây là người xui xẻo tới mức uống nước cũng có thể mắc vào răng.
Từ từ bò dậy, vốn muốn ra ngoài đuổi theo anh, nhưng dù sao Hoắc Cảnh Sâm không phải là đứa trẻ, nói thẳng ra là bình nứt không sợ bể, dù thế nào thì bọn họ chỉ còn thời gian không đầy một năm, cô vẫn không tin Hoắc Cảnh Sâm sẽ lãng phí thời gian này để tranh cãi với cô.
Vì vậy, nghĩ đến đây, Mộ tiểu thư từ từ lết cơ thể đã bị Hoắc Cảnh Sâm giày vò tới mức kiệt sức lên giường, mặc kệ, ngủ một giấc rồi tính tiếp, lúc này cô thật sự không có sức để suy nghĩ nhiều chuyện nữa.
Nói tới Hoắc Cảnh Sâm vừa bỏ đi, thực ra khi vừa bước ra khỏi phòng anh đã hối hận, không nên lỗ mãng như thế, ít nhất phải hỏi trước, không chừng thực ra cô có nguyên nhân gì dó khó nói, kết quả là Hoắc Cảnh Sâm bước thật chậm, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong.
Nhưng thời gian trôi qua, đến khi Hoắc Cảnh Sâm ngồi trên sofa tới mức vô cùng buồn ngủ thì anh mới phát hiện cửa phòng ngủ đã đóng lại!
Em được đấy Mộ Niệm Thần, được chiều chuộng chút là tư tưởng lệch lạc ngay, anh tức giận như vậy mà không hề đuổi theo, vẫn cố tình đi ngủ sao?!
Kết quả, trong cơn tức giận, Hoắc Cảnh Sâm đã đạp hỏng cửa phòng, cửa chính biệt thự dưới sức lực quá lớn nên có chút lung lay, nếu không phải chất lượng bảo đảm, thì không cần nghi ngờ hôm nay cánh cửa đã bị Hoắc Cảnh Sâm đạp nát…
A, được rồi, việc này, ngài Hoắc Cảnh Sâm sao lại không có lập trường như vậy, khi tức giận thì vô cùng ngang ngược.
Nhưng đã nói rồi, anh vẫn không thể trách Mộ tiểu thư không đuổi theo anh, nói cho cùng tính bướng bỉnh này của Mộ tiểu thư là do người nào tạo ra chứ?!