Hoắc Thần Viễn thở dài một hơi, đôi tay mập mạp đặt lên hai má, dáng vẻ lo lắng bất ổn rất dễ nhận ra là giả vờ, cậu rất có bản lĩnh làm Tây Hàn nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt trong đáy mắt, giọng nói lộ vẻ khổ sở:
"Anh trai, em không cố ý, em thật sự rất đói, em chỉ muốn nấu một bát mì ăn liền mà thôi."
Bộ dạng đáng thương kia nghiễm nhiên có ý lên án Tây Hàn trước đó không chịu giúp, mà thực tế, nếu bạn nhỏ Tây Hàn biết nhóc này có năng lực phá hoại nhà bếp lớn như thế, cậu chắc chắn sẽ sớm ngăn cản tiểu tổ tông này, sau đó dẫn ra ngoài ăn KFC.
Tây Hàn đi tới cắt nguồn điện nơi này, sau đó phẫn hận đem một đống miếng chuối tiêu đã cắt ném vào thùng rác, cuối cùng đứng trước mặt Hoắc Thần Viễn:
"Về sau anh mà nhìn thấy em vào nhà bếp một lần thì sẽ đánh một lần."
Bạn nhỏ Tây Hàn lúc này cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều vô dụng, bao gồm câu uy hiếp này cũng có vẻ không có tác dụng, cậu cũng muốn yêu trẻ em, nhưng cậu thật sự không tìm thấy em trai cậu có điểm đáng yêu nào nữa.
Bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn đứng thẳng người, gật đầu một cái, vốn do dự còn muốn giải thích hay đảm bảo gì đó, thì Tây Hàn cực kì ghét bỏ cầm cái mũ trên bộ quần áo của cậu (Thần Xa) đi ra ngoài.
Phòng khách, hai đối mặt ngồi trên ghế sofa, Hoắc Thần Viễn vẫn bộ dáng cậu nhóc làm sai, bên cạnh là con chó Mục Dương BOA với biểu tình tương tự, một người một chó, hình ảnh luôn luôn buồn cười như thế.
Ngược lại bạn nhỏ Tây Hàn, căm thù đến tận xương tuỷ nhìn khuôn mặt non nớt giống y hệt mình trước mắt, lúc này bạn nhỏ Tây Hàn đã có thể phân biệt hai anh em rõ ràng rồi, có thể cùng đi ra từ bụng mẹ, cũng có thể có khuôn mặt giống nhau, nhưng chuyện cung kính nhau thì đừng bao giờ trông cậy ở hai anh em cậu.
Trời mới biết nhiều năm sau, nguyện vọng mỗi sinh nhật của Tây Hàn là mẹ luôn luôn vui vẻ khỏe mạnh, để Hoắc Thần Viễn trời đánh gánh vác tất cả tai họa từ mẹ đi.
Thời gian đợi thức ăn ngoài rất khổ sở, nhất là sau khi Hoắc Thần Viễn vì chuẩn bị một bữa cơm suýt nữa bị nổ lại càng không dễ dàng, mỗi lần muốn mở miệng than thở cảm giác trống rỗng trong bụng thì lại nhìn thấy ánh mắt âm u của bạn nhỏ Tây Hàn đối diện, khóe miệng khẽ giật sau đó cúi thấp đầu nuốt lời đang muốn nói xuống.
Chuyện vỏ quýt dày có móng tay nhọn là tồn tại, giống như không sợ trời không sợ đất, nếu lúc đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn vẫn có thể tự nhiên đối đáp, nhưng lúc này bạn Hoắc Thần Viễn đã hoa hoa lệ lệ thua anh trai mình rồi.
Đồ ăn mua ngoài đưa đến đã là chuyện của 20’ sau, lúc này Hoắc Thần Viễn tựa vào ghế sofa, cảm giác rất đói cũng đã dần giảm bớt, dường như lúc này đã buồn ngủ, ngay cả con chó Mục Dương bên cạnh lúc này cũng cực kì im lặng.
Bạn nhỏ Tây Hàn gọi KFC, một mặt cậu cảm thấy em trai này ngây thơ thì đồ ăn cũng thế, mặt khác trong tiềm thức Tây Hàn cảm thấy đồ ăn thế này nếu ăn với cậu nhóc cùng lứa tuổi mới cảm thấy một chút vui vẻ
Mà thực sự không thể không thừa nhận, nhiều năm như vậy, cậu nhóc cùng lứa đầu tiên mà Tây Hàn ở cùng chính là Hoắc Thần Viễn.
Mùi thơm của thức ăn khiến Hoắc Thần Viễn từ từ tỉnh lại, thấy thức ăn ở trên khay trà thì không do dự nhào tới, dĩ nhiên, lễ nghi trên bàn ăn Hoắc Thần Viễn đã học vô cùng tốt, phương diện kính già yêu trẻ cũng thực hiện mười phần, giống như lúc này bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn cũng không ăn trước, đưa cho Tây Hàn một cái Hamburger rồi mới lấy cho mình, mặc dù Hamburger này không phải khẩu vị cậu thích nhất, bởi vì bên trong có rất nhiều ớt xanh. . . . . .
Khi ăn cơm thì phải thật sự thoải mái, ít nhất không khí phải tốt đẹp thì ăn mới ngon, mà giờ khắc này hoàn toàn khác biệt, Tây Hàn ngồi ở trên ghế sofa mặt buồn bã gặm Hamburger, sao cậu lại cảm giác sau đây sẽ còn xảy ra chuyện gì đó nữa?
Bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn sau khi gặm hai cái đùi gà thì bụng cũng đã no vài phần, tay cầm coke tựa vào người BOA, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười rạng rỡ:
"Ưmh, em quyết định lần sau lưu lạc nhất định sẽ mang theo anh và BOA nhà em đi cùng."
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoắc Thần Viễn kiêu ngạo tự hào, mà lưu lạc của cậu chính là ngồi trên máy bay tư nhân, chui vào những nơi tiêu tiền của thế giới, đi đến nơi có thể phá hoại, theo cậu thì đây là một sự kiện cực kỳ quang vinh, ít nhất Tây Hàn là người đầu tiên mà cậu muốn mang đi cùng.
Bạn Tây Hàn trong nháy mắt cảm thấy mình no rồi, hơn nữa còn no đến tức.
"Hoắc Thần Viễn, mời em giải thích cái gì gọi là mang theo anh cùng BOA nhà em."
BOA là một con chó đấy.
Hoắc Thần Viễn rất vô tội nháy đôi mắt to trong veo như nước, cậu không nói sai gì nha, sao anh trai lại tức giận, suy nghĩ thật khó hiểu.
Kết quả, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn suy đi nghĩ lại, khuôn mặt ngập ngừng, giải thích một câu:
"BOA tuổi còn lớn hơn em, em vẫn coi nó như anh em của mình."
Vừa nói cậu nhóc kia còn không quên hôn một cái vào mặt BOA ở bên cạnh, sau đó cũng không quên cầm miếng thịt gà đưa lên miệng BOA.
". . . . . ."
Tây Hàn á khẩu rồi.
Tây Hàn rất bình tĩnh nuốt Hamburger, rồi sau đó lại rất bình tĩnh uống vài ngụm nước trái cây:
"Tại sao em không nhìn nó như một con người?"
"Em rõ ràng luôn coi BOA như con người, ba cũng nói nó là con trai ba. . . . . ."
Con chó này được Hoắc Thần Viễn cưng bởi nó cùng cậu lớn lên, có lẽ thật sự là người bạn duy nhất của cậu trong thời gian dài, động vật trung thành, không giống lòng người không thể dò được, đây cũng là nguyên nhân con chó này được Hoắc Cảnh Sâm huấn luyện để ở bên cạnh Hoắc Thần Viễn.
". . . . . ."
Tây Hàn quyết định ăn tiếp không nói gì nữa.
BOA thật sự là con chó kỳ lạ, bạn từng gặp con chó nào uống coke chưa, nó uống được, bạn đã gặp con chó nào ăn khoai tây chiên cần được chấm sốt cà chua thật nhiều chưa, nó cần.
Mà cũng bởi vì nhiều sở thích quái dị như vậy, kết quả, chiến trường thật bất hạnh từ phòng bếp dời tới phòng khách.
Chuyện là như thế này:
Sau khi Hoắc Thần Viễn ăn uống no đủ, vì bạn nhỏ Tây Hàn không muốn gặp cậu, cậu bĩu môi chuyển sự chú ý sang bảo bối BOA.
BOA là một con chó cực kỳ ngoan, không hề sai, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm chút gì đó, giống như hôm nay, Hoắc Thần Viễn bị trách cả đêm nên BOA hoàn toàn bị xem nhẹ không đồng ý, tại sao nó không phải tiêu điểm?
Kết quả là Hoắc Thần Viễn đưa coke cho nó uống cạn gần nửa ly rồi không uống nữa, mà giờ khắc này Hoắc Thần Viễn đang nhàm chán bắt cơ hội dạy dỗ nó, nào là cái gì mà kiếm tiền không dễ dàng..., vậy thì bác nông dân làm ruộng cũng không dễ dàng..., vậy nên lãng phí lương thực thì đáng xấu hổ..., tóm lại một đống đạo lý khiến bạn nhỏ Tây Hàn nghe cũng muốn bò dậy chất vấn, em nói với chó nhiều như thế nó nghe hiểu được sau? Nghe hiểu được sao?!
Giáo dục hoàn tất, Hoắc Thần Viễn cố gắng thêm lần nữa đưa hơn nửa ly coke còn lại cho BOA uống, giọng nói thuyết phục dịu dàng, nhưng con chó này lại kiêu ngạo, lúc coke được đưa đến miệng thì nó giơ chân trước lên, hất tay Hoắc Thần Viễn.
Vì vậy Hoắc Thần Viễn và Mộ Tây Hàn, hai nhóc cứ thế nhìn ly giấy chứa coke và khay trà trong tay Hoắc Thần Viễn tạo thành hình vòng cung, thức ăn thừa cũng rơi vào bi kịch tương tự. . . . . .
Quan trọng nhất, thậm chí có vài giọt còn văng thẳng lên mặt bạn nhỏ Tây Hàn.
Động tác tiếp theo của bạn Hoắc Thần Viễn chính là theo bản năng ôm lấy cổ BOA, cậu sợ anh trai mình trong lúc không khống chế nổi sẽ bẻ gãy cổ cậu mất.
Bạn nhỏ Tây Hàn hít sâu một hơi, thuyết phục mình ngàn vạn lần phải lý trí, nếu mẹ biết cậu ngược đãi con trai kia của mẹ thì nhất định sẽ trở lại ** cậu!
Tây Hàn im lặng không nói gì, nhưng tối nay tất cả đã đủ khiến cậu nổi trận lôi đình, vì không thể đi theo khuynh hướng bạo lực, Tây Hàn quả quyết đứng lên, rồi sau đó cầm cái mũ trên áo Hoắc Thần Viễn và cái đuôi của con chó kéo về hướng cửa.
Thân thể nho nhỏ của Hoắc Thần Viễn không thể thoát khỏi cái tay kia, nhìn bộ dạng giông bão sắp tới của Tây Hàn lúc này, lời đã đến cổ họng lập tức bị nuốt xuống.
Sự việc này không hề có động tĩnh gì tới khi thân thể Hoắc Thần Viễn sơ ý giẫm phải thức ăn thừa trên mặt đất bị mất thăng bằng ngã xuống, sốt cà chua vì thế mà bắn ra thật xa. . . . . .
Tất cả vô cùng hỗn loạn, tất cả động tác vì vậy dừng lại, Tây Hàn xoa xoa huyệt Thái Dương, dường như đã muốn nổi điên rồi.
Bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn thấy sự việc xảy ra không thể thu lại, quả quyết tránh xa bàn tay nhỏ bé của Tây Hàn, rồi sau đó quả quyết nói:
"Em nhớ phải về có chút việc, gặp sau nha."
Vừa nói xong một cậu bé mang theo con chó lập tức chạy mất. . . . . .