Mục lục
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tĩnh Đông, đó cũng không phải là phương pháp tốt nhất, anh cũng không phải không biết, bởi vì cô ấy là Mộ Niệm Thần.”

Anh vừa nói chuyện vừa dời bước chân đi, bước chân cứng rắn gấp gáp, mới chỉ rời khỏi trong thời gian hút một điếu thuốc, anh đã lo lắng không biết Niệm Thần đã hạ sốt chưa, anh dừng bước trước cửa phòng bệnh:

“Phi Ly, trong khoảng thời gian này, chú theo dõi chặt chẽ Lục Hựu Hi, cho dù ở bất cứ phương diện nào, không được bỏ sót một chút xíu manh mối nào.”

“Chi Nhất, chú đi một chuyến đến Luân Đôn, hiện tại Tây Hàn và Thần Viễn đều đang ở bên đó, phòng ngừa những người đó xuống tay với hai anh em chúng nó.”

“Tĩnh Đông, chú sắp xếp xuống dưới, tất cả kế hoạch tạm ngừng một thời gian, nếu người kia đã không chịu xuất hiện thì thôi, chúng ta không tự chủ trương làm những chuyện công kích, chúng ta đều biết hiện tại Hồng Thương đang tính toán chuyện gì, cho dù là thực hiện phương pháp tát một cái rồi sau đó cho một viên kẹo, cứ coi như là tôi không thích đi, đột nhiên hiện tại chỉ muốn bình an sống qua ngày thôi.”

Nhưng thực tế đã chứng minh, tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong lúc yên bình đó, chỉ có thể giải thích là dùng phương pháp hữu hiệu nhất là lấy tĩnh chế động, bọn họ đang ở ngoài sáng, đợi đến khi làm rõ ràng tất cả mọi chuyện đã xảy ra do cái kẻ trong bóng tối kia rồi, lúc đó bọn họ mới có thể công kích một lần nữa, nếu không thì tất cả đều đổ sông đổ biển.

“Vivi, tung tin đồn ra ngoài, một tháng sau, tôi sẽ kết hôn cùng với Niệm Thần, cô sắp xếp mọi chuyện cho hôn lễ, cứ làm phô trương lên, càng long trọng càng tốt, không cần khiêm tốn.”

Anh nói chuyện với bọn họ, bọn họ còn chưa kịp có phản ứng gì, cửa phòng bệnh mở ra và đóng lại nhanh chóng, chớp mắt đó anh đã biến mất sau cánh cửa kia.

Trong hành lang xa hoa của bệnh viện, bốn người đứng đó nhìn nhau một lúc, Tả Chi Nhất là người đầu tiên la lối om sòm:

“Mẹ nó, tại sao lại kêu ông đi chăm sóc hai tên tiểu tổ tông kia?”

Vivi ném một ánh mắt chế giễu về phía anh:

“Chẳng lẽ anh không biết dạo gần đây đột nhiên xuất hiện một con nhóc ranh ba tuổi đang đeo bám Tây Hàn sao? Về phần Thần Viễn, xử lý cũng tương đối đơn giản, anh đem theo con gái yêu của nhà anh, nhất định sẽ kiềm chế được nó, ai mà chẳng biết thằng nhóc Thần Viễn kia treo cổ bên gốc cây của con gái nhà các người, ờ ha, nếu nói như vậy thì, anh thật sự sẽ trở thành thông gia với lão đại rồi đúng không?”

Vivi chỉ nói một câu thôi đã có thể giải quyết chuyện tình của hai ông trời con này, nhưng thật ra, những lời nói đó cũng chính là sự thật, bọn họ cũng có thể đưa những người khác đến để chăm sóc hai anh em đó, nhưng đối với tình huống trước mắt thì tuyệt đối không được để xảy ra tình huống hỗn loạn nào nữa.

Hết cách rồi, hai ngày nay trong cái thế giới của hai anh em này đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự đã đủ rối beng rồi.

Tiếng nói của Vivi vừa ngừng, rồi lại nhìn về phía Mạc Tĩnh Đông, bộ dáng thật giống như thể rèn sắt không thành thép, rồi lại do tính tình của cô mà không thể không nói một câu, nếu vậy thì cô thật sự sợ rằng, nếu thật sự lần sau lại bởi vì chuyện tình liên quan đến Mộ Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm sẽ trực tiếp động tay động chân với Mạc Tĩnh Đông mất thôi.

“Tôi nói anh đó, anh không thể bình tĩnh hơn một chút nữa sao, cái người này vô sầu vô cảm là do chính bản thân của anh không tin tưởng vào tình yêu thôi, còn lão đại người ta thì không thể như vậy, người yêu như thịt trên đầu trái tim đó thì nói một tiếng bỏ là có thể bỏ ngay sao, anh vẫn còn không hiểu tính tình của lão đại sao, anh ấy là loại người gặp nguy hiểm thì vì giữ mình mà ngay lập tức bỏ rơi người phụ nữ của mình sao? Đương nhiên điều đó là không phải, ngược lại mà nói, lão đại thích được sống chung với nguy hiểm, tính tình của anh ấy là như vậy, gian khổ và bình yên, anh vĩnh viễn đừng bao giờ hy vọng anh ấy sẽ lựa chọn sự bình yên, cá và tay gấu sao, anh ấy chắc chắn có thể nắm được cả hai.”

Mà trên thực tế, khi Vivi nói ra hai câu với hai người, trong hành lang ấy, có hai đấng mày râu cùng đồng thời nhảy dựng lên, nhưng đang ở trong bệnh viện nên không tiện bộc phát, trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều muốn đem Vivi ra ngoài, rồi tìm một chỗ kín đáo nào đó để xả được lửa giận trong lòng, nhưng điện thoại của Vivi lại vang lên.

Chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại thì liền có thể đoán được người gọi điện thoại tới là ai rồi, hơn nữa, trong hai ngày vừa qua, những cuộc điện thoại như thế này cứ gọi là thường xuyên.

Được rồi, lúc đó, Vivi xoay người, làm ra một tư thế xin lỗi để nghe điện thoại, không thể không nói, ba người đàn ông sáu mắt nhìn nhau, đồng thời cùng làm ra động tác phủi phủi da gà nổi trên người xuống, rất ăn ý với nhau, giống như là được tập luyện rất nhiều lần trước đó rồi.

“Cái gì, cái con chó nhỏ BOA kia của Hoắc Thần Viễn lại làm to bụng ‘con trai’ nhà chúng ta sao? Mẹ nó chứ, cái con chó kia cũng cùng một kiểu không đứng đắn giống y như chủ nhân của nó?”

“……….” Mới vừa rồi là ai vừa nói dễ dàng đối phó với anh em nhà đó vậy ta?

Chuyện này hay rồi, mà trong miệng Vivi vừa nhắc tới ‘con trai’, thật ra cô có nuôi một con chó màu trắng, thuộc loại chó nhỏ chihuahua, còn về chuyện tại sao mà cô lại gọi nó là ‘con trai’, vậy thì cũng chỉ có một mình Hách Liên Thần biết được nguyên nhân tại sao mà thôi.

Nhưng đối với cái bào thai đó mà nói, có quỷ mới biết giống chó Mục Dương truyền thuyết kia đặt t*ng trùng vào giống Chihuahua nhỏ bé, sau này chó con sẽ chui ra ngoài bằng cách nào đây hả trời?

Khi đó, Vivi có nói một câu: “Nói với Hoắc Thần Viễn, trước khi bà đây trở lại đó, nếu như nó vẫn ngoan cố không chịu cuốn gói đi cùng với con chó kia của nó, bà chắc chắn sẽ làm thịt con Cổ Mục kia vì dám làm mất trinh ‘con trai’ chúng ta!” Lúc kết thúc cuộc đối thoại, trên hành lang rộng lớn, ba người đàn ông một lần nữa sáu mắt nhìn nhau, biết ngay mà, bất cứ chuyện gì mà xảy ra với cái con chó kia, cho tới bây giờ thì Vivi luôn luôn đánh mất lý trí của mình, bọn họ thật sự có thể tha thứ được thì luôn luôn không chấp.

“Mẹ nó chứ, cái thằng khỉ ranh Hoắc Thần Viễn này không học theo thằng anh của nó, không tán tỉnh được con gái người ta, sao lại dám liều lĩnh để cái con chó xúi quẩy kia lưu manh ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ nó cũng cùng một đức hạnh giống lão cha của nó? Mẹ nó, cứ cái đà này thì nếu tương lai nó trưởng thành rồi, tôi cũng chẳng lấy làm lạ, đây thuộc vấn đề gen di truyền, hạng người thế nào sẽ sanh ra đứa con thế ấy, nuôi chó cũng dạng như thế cả thôi!”

Đây coi như là cô nàng đã tức điên lên rồi, ba đấng mày râu còn lại thì tương đối bình tĩnh hơn, tha thứ cho giây phút điên loạn này của Vivi, mà thôi, cho dù là ai thì khi nghe tin con mình bị người ta chơi đều cũng sẽ có thái độ như vậy, hơn nữa còn bị mang bầu nữa…

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Hoắc Cảnh Sâm nghe được những câu lý luận lúc này của Vivi, có thể ngay lập tức túm cả nhà cô ta – bao gồm ‘đứa con trai đang mang thai’ của cô ta, đưa đến Châu Phi không đây nữa?

Cho nên về sau câu nói này đã trở thành lời tiên tri, bạn không thể tin đúng không?

Cũng giống như nhiều năm sau đó, lúc đó ‘con trai’ Vivi đã về chầu trời rồi, sau đó để lại một đội quân con đàn cháu đống, khi đó Vivi hay tin: trước khi Hoắc Thần Viễn cưới vợ đã có hai đứa con gái sinh đôi, cô lập tức phun hết ra ngoài nước trái cây vừa uống vào miệng, rồi sau đó om sòm phân bua, khẳng định lại những lời đã nói trong bệnh viện lúc đó.

Amen, trời đất chứng giám, lúc đó cô ta thật sự chỉ thuận miệng nói ra thôi, không có ý gì khác, quỷ mới biết vì sao đàn ông nhà họ Hoắc đều như thế, ặc, mãnh liệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK