Mục lục
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngăn cách vẻ ngoài ồn ào của đường phố thành thị, bên trong lại mang một không khí yên lặng đến khác thường.

Người phụ nữ kia không chút để ý ngồi tê đít trên ghế xe, một cái tay không yên phận làm đủ mọi động tác, cho thấy tâm trạng cô hiện tại đang rất khẩn trương.

Trên mặt Mộ Thiên Hùng sau thời gian dài trầm ngâm, lúc này lại mang theo một nụ cười quỷ dị, tựu giống như lúc ban đầu không chút do dự thiết kế đem người phụ nữ kia đưa lên giường Hoắc Cảnh Sâm vậy. Cô có dự cảm, lão già này lần này nhất định lại đang tính toán điều gì đó.

Khoảng thời gian trên xe yên lặng khiến cô không chịu nổi, quyết định phá vỡ không khí trầm mặc, lý do rất đơn giản, cô sẽ tới chỗ làm trễ, huống chi sáng sớm cùng người như vậy ngồi chung một chỗ cô tình nguyện có thể kéo dài thêm nửa giờ mặc cho mình bị Hoắc Cảnh Sâm đùa giỡn còn hơn.

“Ông có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi rất vội.”

Không có chút giọng điệu ngọt ngào thâm tình ruột thịt, vì giữa bọn họ chỉ là có quan hệ máu mủ ràng buộc nhau mà thôi ngoài ra không có thêm bất cứ liên hệ nào cả. Sáu năm trước, cô theo ý của mẹ mình cùng người đàn ông này sống trong hòa bình, nhưng sau chuyện xảy ra sáu năm trước kia, cô cho là cô không còn nợ người đàn ông này bất cứ điều gì, ít nhất cô có thể rất rõ ràng nói với mọi người, ngoài mang họ Mộ này ra, cùng Mộ gia không cón chút quan hệ nào.

“Ha ha, ta biết ngay con sẽ không để cho ta thất vọng, ban đầu thật không uổng đã yêu thương con…con so Vũ Tây thông minh hơn nhiều.”

Giọng điệu của Mộ Thiên Hùng nghe thật hiền lành, nếu như không phải trên mặt ông ta thể hiện rõ ý đồ, còn thật sự cho rằng người đàn ông này có mấy phần giống một người cha hiền từ.

“Thương? Chính là tự tay đem con gái mình đưa lên giường một người đàn ông xa lạ vậy cũng gọi là thương sao? Mộ Thiên Hùng tôi không thể không nói, có lẽ trên thế giới này người có thể hiểu rõ ông nhất chỉ có đứa con gái riêng này thôi.”

Cả người cô mang gai nhọn đem những lời châm chọc hoàn toàn viết ở trên mặt, cái gọi là tình thương của cha, cô coi khinh.

“Con gái, thật ra cha làm vậy là có lý do, bây giờ không phải con nên cảm tạ ta sao?”

Ngược lại vẻ mặt Mộ Thiên Hùng vẫn bảo trì dáng vẻ bình thản như cũ, giọng nói bình thản, thật giống như chuyện trước đây của ông ta làm đối với cô mà nói một điều cô nên mang ơn hành động của ông ta.

“Tôi cám ơn cả nhà ông, nếu như ông nghĩ muốn tôi nói lời cảm ơn, hôm nay tôi cũng đã nghe, cũng đã cám ơn cả nhà ông, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?”

Nụ cười trên mặt cô bộc phát càng xinh đẹp động lòng người, quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt kia bởi vì được bảo dưỡng cản thận cho nên không thể nhìn ra số tuổi thật sự của người đàn ông này. Người này đã bị liệt vào trong danh sách một trong những kẻ đáng ghét nhất trong kiếp này của cô.

Nhưng, ngoài dự đoán, Mộ Thiên Hùng chẳng những không tức giận, ngược lại càng thể hiện tính kiên nhẫn của mình:

“A, nhưng nếu không có cha lúc đầu giở thủ đoạn, con gái, sợ rằng cả đời này con cũng không có cách nào cùng người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm có chút dính líu, huống chi còn có một đứa bé, con thật giỏi lừa gạt, ban đầu thậm chí ngay cả người làm cha đây cũng bị con lừa gạt.”

Đang khi nói chuyện, Mộ Thiên Hùng rất hài lòng nhìn dáng vẻ con gái từ từ mà trở nên giương mắt mà nhìn, khóe môi tươi cười, đưa tay lấy ra một túi giấy màu vàng, bên trong là toàn bộ hình ảnh, trong hình, trừ cô cùng Hoắc Cảnh Sâm bên nhau, thậm chí còn rõ ràng hình ảnh cô cùng con trai bảo bối Mộ Tây Hàn đi chung với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK