Hoàng hôn mặt trời lặn về phía tây, trong phòng bệnh lớn như vậy bị dính vào một tầng ánh nắng màu vàng ấm nhàn nhạt. Sau khi tỉnh lại làm một trận ầm ĩ, cho tới giờ phút này Mộ Niệm Thần mới xem như thật sự có thời gian suy tư chuyện đã xảy ra hai ngày nay.
Về Hoắc Cảnh Sâm.
Nếu như nói trước đây cảm giác vẫn còn một chút mơ hồ, thậm chí cô còn có thể lừa gạt chính mình. Như vậy ngày hôm qua khi cô phát hiện Hoắc Cảnh Sâm gặp nguy hiểm, trong nháy mắt trái tim như bị bóp chặt, không chút do dự đẩy hắn ra. Hoặc ở giây phút kia của sáng hôm nay, hình như cô đã hiểu được điều gì đó, trái tim cảm thấy rất đau đớn và thân thể đã phóng đại cơn đau đó đến vô hạn.
Cô phát hiện mình không còn biện pháp thuyết phục mình ở bên người đàn ông đó chỉ bởi vì mình muốn gặp con trai, hoặc là do ‘ mạn ’ giao nhiệm vụ cho cô nữa.
Bất kì ai cũng thấy được, cô vừa bắt đầu đã xác định rõ ràng bản chất của người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này rất nguy hiểm. Tuy nhiên anh ta lại làm cho người ta không khống chế được mà muốn trầm luân hoàn toàn vào xoáy nước hấp dẫn đó, lúc cô đã bị cuốn sâu vào trong đó, cô còn trông cậy mình có thể hành động tự nhiên được sao?
Trước khi tỉnh lại, trong đầu cô có một giấc mộng cực kỳ quỷ dị. Trong mộng, Hoắc Cảnh Sâm gỡ bỏ nụ cười nhàn nhạt mà thỉnh thoảng anh ta vẫn treo trên khóe miệng, ánh mắt càng giống như nhuốn máu từ địa ngục Satan lao ra. Người đàn ông này đem hai chữ vô tình hoàn toàn viết ở trên mặt, khí thế lạnh lẽo lại mang theo hơi thở mị hoặc nào đó cuốn tới.
Mà trong nháy mắt đó, Mộ Niệm Thần liền trực tiếp yêu người đàn ông này, yêu mà không phải yêu. Lúc cô theo bản năng co rúc thân thể khóc thút thít, Hoắc Cảnh Sâm chỉ đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí cô tận mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm tự tay đẩy hai đứa bé xuống vực sâu vạn trượng.
Lúc đó, Mộ Niệm Thần đau lòng muốn chết, đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm còn có bóng dáng mơ hồ của một người khác, từ đầu đến cuối không thấy rõ hình dáng của cô ta.
Xinh đẹp như cây anh túc, nhưng lại ác độc bất tri bất giác muốn mạng người khác, đó không phải là đang miêu tả người như Hoắc Cảnh Sâm sao?
Yêu, cô còn hy vọng mình có thể tự do nữa sao?
Trong nháy mắt mở mắt ra cũng chính là khi thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, trong đầu một ý nghĩ mãnh liệt nào đó ** sắp nói ra khỏi miệng, chỉ là bên tai yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh tí tách của máy móc chuyển động. hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Đập vào mắt nơi tràn đầy ánh sáng mặt trời, sau đó là phiên bản thu nhỏ của Hoắc Cảnh Sâm trên trang báo lớn.
Trời mới biết trên thực tế khi thấy một ít hình ảnh trên TV, trên mặt cô cũng không có biểu hiện bình tĩnh như vậy, hoặc trong nháy mắt đó là oán hận Hoắc Cảnh Sâm. Cô cho là sau khi tỉnh lại ít nhất có thể nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng lại không có, ngoài hai đứa con trai ra, thậm chí không còn ai bước vào cái phòng bệnh này nữa.
Tại sao cô lại giày vò mình thành bộ dáng này hả? Ngay từ sáu năm trước, lúc Mộ Niệm Thần bị Cố Minh Thâm phản bội cũng đã rõ ràng bản chất của tình yêu rồi, mà sáu năm sau cô lại dẫm vào vết xe đổ yêu một người đàn ông khác nguy hiểm hơn.
Đúng vậy, yêu.
Mộ Niệm Thần rốt cuộc thừa nhận tình cảm của mình, cẩn thận nhớ lại, nhưng thủy chung không tìm ra nguyên nhân phát sinh biến hóa hàng loạt chuyện nghiêng trời lệch đất trong một đêm này là cái gì? Nhưng từ trước tới nay phần tin tưởng này, cô chính là có thể khẳng định ở đáy lòng, Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy tuyệt đối có nguyên nhân của hắn.
Bệnh nặng tỉnh lại, hơn nữa còn là một người phụ nữ, ví như Mộ tiểu thư, dù sao đi nữa khẳng định cũng phải lập tức kiêu ngạo, cho nên cô chờ Hoắc Cảnh Sâm từ lúc gái trinh thành đàn bà rồi mà vẫn không có xuất hiện, điểm này thành lý do để cô trực tiếp oán hận.
————
Dĩ nhiên, một màn trong phòng bệnh kia hình như còn mang theo một ít tâm sự cô đơn mà người phụ nữ nhỏ bé này không muốn để người khác biết được. Chuyện phát sinh bên trong tòa văn phòng của Mộ thị không thể dùng hai chữ đặc sắc để hình dung, trên thực tế chuyện như vậy trong thương trường chính là cảnh tàn sát lẫn nhau cùng với tranh đấu gay gắt. Được rồi, Hoắc Cảnh Sâm đã phát triển hiện tượng hoa si đầy thịnh vượng và tốt đẹp rồi.
Sau sóng gió do một ít ký giả gây ra, cả ngày buổi sáng tiếp theo tòa văn phòng của Mộ thị hình như chuyển động một loại sương mù dày đặc màu sắc không rõ, thậm chí Hoắc Cảnh Sâm đến tuyệt đối có thể mang theo một trận động tĩnh xao động không nhỏ. Ngày nay đề tài Hoắc Cảnh Sâm đã trở thành chuyện vui mà mọi người đàm luận ở khắp phố lớn ngõ nhỏ, lúc này tự nhiên ở Mộ thị cũng không có lý do để ngừng lại.
Nếu như nói trước khi Hoắc Cảnh Sâm đến, trong tòa văn phòng thỉnh thoảng các nữ nhân viên hoa si đánh giá Cố Minh Thâm là một đối tượng ưu nhã mê người, như vậy Hoắc Cảnh Sâm đến đơn giản dùng một giây đồng hồ trực tiếp trực tiếp hủy hình tượng Cố Minh Thâm trong nháy mắt.
Lúc đó đã gần tới lúc tan việc, cả tòa lầu rốt cuộc gặp được nhân vật gây ra sóng gió, mà trên gương mặt Cố Minh Thâm rõ ràng viết đầy vẻ khinh thường và giễu cợt.
Lúc ấy Hoắc Cảnh Sâm đang chuẩn bị đi tới phòng họp ở tầng 23, mà may mắn thế nào chính là vừa lúc Cố Minh Thâm từ bên trong đi ra, tương đối vui vẻ chính là trên một bên gương mặt của Cố Minh Thâm còn dán một miếng băng keo cá nhân.
Cố Minh Thâm cười lạnh một tiếng, sau đó chặn lại đường đi của Hoắc Cảnh Sâm, dùng một loại ánh mắt giống như nhìn chó nhà có tang, nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm cao hơn hắn nửa cái đầu.
Được rồi, không thể không nói, giờ phút này hai người đàn ông hô mưa gọi gió ở thành phố A đứng chung một chỗ so khí thế, chiều cao quyết định tất cả, giống như bây giờ, Cố Minh Thâm nhìn trên góc độ này thì đây là chuyện gì?
Hoắc Cảnh Sâm một tay cắm ở trong túi, dừng bước chân lại, đứng tại chỗ, trầm tĩnh dùng khí thế cường đại trên người mình trực tiếp bao phủ Cố Minh Thâm lại, mà hắn cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện trước.
"Như thế nào, Hoắc Cảnh Sâm, Mộ thị của chúng tôi so với Hoắc thị trước kia của anh có phải càng thêm có một phong vị khác hay không?"
Giọng nói Cố Minh Thâm giễu cợt, vốn hắn không đồng ý để Hoắc Cảnh Sâm vào công ty, chỉ là ngại vì hắn quả thật không còn kế sách giải quyết nguy cơ trước mắt của Mộ thị nữa, cho nên dưới thái độ cường ngạnh của Mộ Thiên Hùng, hắn ta cũng không còn gì để nói. Hơn nữa khi biết chức vụ của Hoắc Cảnh Sâm là phó giám đốc, còn chức vị của hắn là Tổng giám đốc, thì hắn càng thêm không có gì lý do cự tuyệt chuyện như vậy nữa rồi.
Còn có chuyện gì thõa mãn hơn so với việc hắn có thể trắng trợn cưỡi trên đầu Hoắc Cảnh Sâm sao?
Đôi mắt của Hoắc Cảnh Sâm buông xuống, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp không có quá nhiều biểu hiện, vẻ mặt nhàn nhạt, ngay sau đó nhún nhún vai, khẽ nâng lên môi mỏng hoàn mỹ, trong giọng nói trầm thấp mang theo một vẻ khinh thường nào đó làm cho người ta không dễ dàng phát giác.
"Cố phó giám đốc, tuần trăng mật sau khi đính hôn có phải còn rất vui vẻ không? Tôi nhìn sao cũng thấy bộ dáng anh giống như hư thận vậy, chẳng lẽ là do túng dục quá độ sao?"
Lúc này Hoắc Cảnh Sâm cố ý ở khơi lên ngọn lửa nhỏ nhàn nhạt, hắn rất vui đợi đến khi nhìn thấy lửa cháy hừng hực, trời mới biết người đàn ông này vẫn còn canh cánh trong lòng quãng thời gian trẻ người non dạ giữa Mộ Niệm Thần và tên đàn ông đáng chết Cố Minh Thâm này.
Mà hôm nay Cố Minh Thâm giống như đặc biệt bảo trì được bình thản, lời nói của Hoắc Cảnh Sâm vừa nói ra khỏi miệng thì hắn ngược lại nở nụ cười:
"Tôi trải qua như thế nào, không phải Tổng giám đốc Hoắc nên rõ ràng nhất sao?" Trong nháy mắt nụ cười hiện lên trong mắt của Cố Minh Thâm rõ ràng lệ khí mười phần, hắn có ý tốt nhắc tới chuyện này sao?
"Ngược lại sức quyến rũ của Tổng giám đốc Hoắc. À không, cũng tan nhà nát cửa rồi, còn có thể lấy được con gái của thị trưởng, anh nói bây giờ Mộ Niệm Thần có cảm tưởng gì đây? May mà lúc ban đầu tôi đi tìm cô ta, cô ta vẫn còn duy trì quan hệ với anh, bây giờ nhìn lại, dù sao tân hôn của Tổng giám đốc Hoắc cũng sắp tới, chi bằng về sau Mộ Niệm Thần bên kia cứ để tôi tới chăm sóc đi."
Bất kì ai cũng thấy được, Cố Minh Thâm người đàn ông này, thật ra thì nói cho cùng vẫn như cũ không thăng bằng với lựa chọn của Mộ Niệm Thần là người đàn ông trước mắt này. Theo ý hắn, người đàn bà như Mộ Niệm Thần, hắn nguyện ý muốn cũng đã là ban ơn lớn lao rồi, lúc hai chữ cự tuyệt xuất hiện Cố Minh Thâm mới ý thức được mình đối với Mộ Niệm Thần là cảm giác gì? Vốn cho là tất cả mọi chuyện hình như đã chậm, hắn biết cũng như hiểu rõ ở thành phố A này, hắn không đấu lại người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này .
Nhưng, trước mắt cơ hội hình như đã tới.
Hoắc Cảnh Sâm thở dài, khóe môi nhiễm ý cười, cũng nhàn nhạt khạc ra bốn chữ:
"Học cách lắng nghe”
Vài ba lời giao chiến, hình như Hoắc Cảnh Sâm bởi vì Cố Minh Thâm đột nhiên nhắc tới Mộ Niệm Thần mà mất kiên nhẫn, phải biết hắn khinh thường nhất là loại đàn ông như Cố Minh Thâm, mà tên của Mộ Niệm Thần, ngay cả nói hắn cũng không xứng!
Tiếng nói vừa ngừng, Hoắc Cảnh Sâm cũng không dừng lại nữa, đi lướt qua, để lại sau lưng cả đám nhân viên cấp cao và Cố Minh Thâm vào trong phòng họp.
------------
Sau nửa giờ, phòng họp.
Hoắc Cảnh Sâm dựa vào ghế nghe một bản kế hoạch về một hạng đầu tư, bảng báo cáo tài liệu trên đã nói rõ tầm quan trọng của hạng đầu tư này. Hoắc Cảnh Sâm có chút mất hồn nhìn một chỗ, ánh đèn lúc sáng lúc tối, trong đầu lại hiện ra hình dáng và giọng nói trong trẻo của Mộ Niệm Thần.
Nghĩ đến ngày đó, Mộ Niệm Thần đỡ thay hắn phát súng kia, đột nhiên không có hứng thú họp nữa, đột ngột đứng lên, âm thanh cái ghế ma sát trên mặt đất mang theo một hồi nghị luận bất an. Lúc đó, trên trán nhân nhân viên làm báo cáo rõ ràng ra toát mồ hôi ròng ròng.
"Hội nghị đến đây là kết thúc, số tiền dự thầu này không đủ hoàn thiện, trước hội nghị thường kỳ sáng mai tôi cần một bản kế hoạch đã được sửa lại."
Trong lúc nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm đã ra khỏi phòng họp, hắn đột nhiên quyết định đến bệnh viện tập kích bất ngờ. Nếu như Mộ Niệm Thần người phụ nữ lười đó còn chưa tỉnh lại, hắn sẽ suy xét có nên dùng phương thức nào đó gọi cô tỉnh dậy hay không?