Nét chữ mạnh mẽ phù hợp với động tác không hề do dự của Hoắc Cảnh Sâm lúc này, dĩ nhiên, trừ hoàn cảnh u ám nơi này, không thể nghi ngờ hắn đang ký vào một tài liệu hợp tác hoàn hảo.
Được rồi, đây đúng là đơn hàng lớn nhất của Hoắc Cảnh Sâm không phải sao, vì cứu thằng nhóc thối Hoắc Thần Viễn kia, ngay cả bản thân hắn cũng đem bán rồi.
Vở kịch mang đủ sắc thái hài kịch chiều nay không thể nghi ngờ đã trở thành vở hài kịch trong xã hội thượng lưu của Hoắc Cảnh Sâm, đây có tính là cuộc chơi lớn, cuộc chơi bán chính mình không đây?!
Mai Dĩ Thanh xác nhận chữ ký bên trên, thu hồi tài liệu, hiện lên nụ cười thắng lợi trên mặt:
"Ngày mai bắt đầu, con trai ngoan, nhớ đến Mộ thị đúng giờ, Tổng giám đốc mới nhậm chức, mọi người mong đợi biểu hiện của con, còn nữa, mười ngày sau là hôn lễ của con và San San, đến lúc đó nhớ tham gia."
Vừa dứt lời Mai Dĩ Thanh đứng lên mang theo đám thuộc hạ rời nơi này.
Mộ Thiên Hùng vẫn ngồi ở trên ghế sofa như cũ, trên mặt là nụ cười lấy lòng, thấy Mai Dĩ Thanh cùng với đám thuộc hạ của bà đã rời đi thì mới híp mắt cười nhìn Hoắc Cảnh Sâm bên cạnh:
"Hoắc tiên sinh, tôi cũng chỉ vạn bất đắc dĩ, trước ngài bởi vì Niệm Thần bị Vũ Tây tát một cái, vì trả thù Vũ Tây mà làm Mộ thị suýt phá sản, tôi làm như vậy cũng vì bị cậu ép bức, cho nên, về sau ngài an tâm sống ở Mộ thị, Hoắc thị bây giờ đã không còn đất dung thân cho cậu, ở Mộ thị, tôi tất nhiên sẽ cho cậu đãi ngộ tốt nhất."
Nói xong Mộ Thiên Hùng đưa tay lên vai Hoắc Cảnh Sâm định vỗ hai cái an ủi, giọng nói rất bình thản, cây rung tiền của Mộ thị sau này đang ngồi đây, quỷ cũng biết phải nịnh bợ.
"Chỉ là đáng tiếc Niệm Thần nhà tôi, con bé tốt như vậy, Cảnh Sâm à nó vì cậu sinh hai đứa con trai lớn như vậy, hoặc sau này người có thể bảo vệ nó chỉ có cậu."
Những câu nói này, chứng tỏ sự ích kỷ vô cùng của Mộ Thiên Hùng, mong muốn của Mộ Thiên Hùng là cả người cả của phải có được, tất nhiên, có một phần nhỏ, Niệm Thần và ông ta cũng có một chút quan hệ huyết thống, hoặc nhiều hoặc ít, ban đầu ông ta đối với mẹ Niệm Thần nghiêm túc, cho nên mấy câu nói vừa rồi là nhắc nhở, bởi vì ông ta có thể đoán được, vì chấm dứt hậu họa, Cố San San sau có thể sống hạnh phúc, thủ đoạn của người phụ nữ độc ác Mai Dĩ Thanh kia chính là Niệm Thần.
"A, ông nói đùa rồi, hiện tại tôi hai bàn tay trắng, thậm chí còn phải vì ông bán mạng, những lời vừa rồi của ông không phải là đã đề cao tôi quá? Hơn nữa cô ấy là con gái ông, muốn bảo vệ cô ấy, ông không bảo vệ được?"
Hai chữ “tình thân” là đại kỵ của Hoắc Cảnh Sâm, ba mẹ hắn mỗi ngày đều suy nghĩ lợi dụng hắn, dĩ nhiên, rất lâu trước đây, hắn cũng đã hiểu hai chữ này, Niệm Thần hắn tất nhiên sẽ che chở, nhưng Mộ Thiên Hùng lúc này không phải quá buồn cười sao? Giả bộ là người cha hiền từ rồi đẩy chính con gái mình vào kiếp khổ sở mà cũng gọi là tình cha con? Đừng gây cười, những thứ này, bọn hắn cực kỳ khinh thường.
Vừa nói xong Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, cũng không quay đầu đi về phía Hoắc Thần Viễn nằm trong góc.
Trong hôn mê Hoắc Thần Viễn dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trong căn phòng tanh mùi cá này, khuôn mặt nhỏ dần nhẹ nhàng hơn, nằm gọn trong ngực ba, hai cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ ba.
Ở cửa chính của nhà kho, Hoắc Cảnh Sâm dừng bước, trước mắt ánh sáng bên ngoài, sau lưng căn phòng lạnh lẽo, hắn nhìn cơ thể nhỏ bé đang nằm gọn trong lòng mình:
"Mộ Thiên Hùng, loại người như mấy người, lúc nào mới có thể tìm đến niềm vui ngoài tiền tài?"
***
Đến khi Hoắc Thần Viễn được đưa vào phòng giải phẩu, Hoắc Cảnh Sâm mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Dựa vào vách tường ngoài phòng giải phẫu, Hoắc Cảnh Sâm đưa tay cởi Âu phục trên người ném vào thùng rác, mùi cá dính trên đó khiến dạ dày hắn chua chua.
Lúc nhóm người Tả Chi Hành xuất hiện thì Hoắc Cảnh Sâm đang hút thuốc bên ngoài phòng giải phẫu, dáng vẻ suy sụp có thể so sánh với trào lưu đang thịnh hành trên internet.
Lúc này khắp hành lang là một sự im lặng không bình thường, trừ đi bác sĩ y tá thỉnh thoảng đi lại bên ngoài, mọi người dường như đều ngầm hiểu không nên quấy rầy suy nghĩ của hắn.
Hoắc Cảnh Sâm dường như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, rất khó tưởng tượng, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ yêu sạch sẽ mà lúc này lại có tư thế ngồi đưới đất hút thuốc lá, lúc này không khí im lặng không tan đi, lúc này không ai có thể bước vào thế giới của Hoắc Cảnh Sâm được.
Ba người Lục Phi Ly thức thời không tiến lên, ba người theo thứ tự ngồi trên ghế dài, Hoắc Cảnh Sâm thế này bọn họ chưa từng thấy, hơn nữa hành động lần này của những người kia thật sự rất quá đáng, mà lúc này, việc Hoắc Cảnh Sâm đang làm sẽ gây ra một trận chiến hôi tanh mùi máu.
Vòng khói tràn ngập, vòng khói màu trắng nhàn nhạt kia bay lên, tạo thành những hình dạng bất quy tắc, rồi sau đó khiến cả người Hoắc Cảnh Sâm mang một cảm giác mơ hồ, thuốc lá tiếp tục, mà ánh mắt hắn rời rạc, đắm chìm trong tầng khói mỏng kia, giống như thần kinh tê dại, một cái tay khoác lên trên đầu gối, vô thức che giấu mạnh mẽ trái tim của hắn.
Tới điếu thuốc cuối cùng, tàn thuốc vẽ ra một đường cong hoàn mĩ, rồi sau đó rơi chính xác vào thùng rác, bỗng chốc, trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm lập tức sắc bén hơn, đứng lên, phủi bụi bậm trên người, ánh mắt sắc bén kia càng kết hợp với ngữ điệu lạnh lẽo.
"Kẻ đánh Thần Viễn kia chết như thế nào?"
Lục Phi Ly ánh mắt lóe sáng, nhưng cũng đáp chi tiết:
"Ném cho chó ngao Tây Tạng cắn nát."
Những con chó ngao Tây Tạng ở biệt thự bên Italy mấy năm qua đều được nuôi bằng thịt người , mà gã đàn ông bắt cóc Hoắc Thần Viễn bị ném cho đống chó ngao Tây Tạng sau chưa đầy 3 phút đã không còn bóng dáng.
Ba phút cũng chính là sự ban ân lớn của Hoắc Cảnh Sâm, mà sự thật thì, Hoắc Cảnh Sâm muốn một người chết thì biện pháp rất nhiều, nhưng phải sống dở chết dở trước đó mới là tàn nhẫn nhất
Gật đầu, Hoắc Cảnh Sâm không tiếp tục đề tài này, vẻ mặt khôi phục như thường, thậm chí trên gương mặt còn có thêm vài phần có sống động, mang theo vài phần tự giễu nhạo báng:
"A, tôi là Lão Đại, hiện tại tài liệu chuyển nhượng cổ phần công ty cũng đã ký, khế ước bán thân cũng đã ký, vậy thì dứt khoát giải tán đi, còn nữa, ngày mai còn phải bán mạng cho Mộ thị, ừm, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi."
". . . . . ."
Ba người khóe miệng run lên, động tác tương đối chỉnh tề, lời này có mấy phần thảm hại ưu tư, nhưng bọn họ làm sao lại không hề cảm thấy bốn chữ này hiện tại hợp với Hoắc Cảnh Sâm, người này gặp phải chuyện gì mà cảm thấy thảm hại thì chắc chắn đang diễn trò, ông trời a, có thể khiến người này trở về tình trạng bình thường được không?
"Ơ, đang làm gì vậy? Không khí này, chậc chậc, sao lại keo kiệt như vậy, “Linh” của các người chẳng lẽ phá sản rồi sao?"
Sự xuất hiện của Hách Liên Thần lúc này dường như có sắc thái khôi hài, người này đột nhiên xuất hiện không báo trước, thậm chí còn không phát hiện sự bất bình thường của bầu không khí nơi này hiện tại, tóm lại thỉnh thoảng có cơ hội có thể nhạo báng Hoắc Cảnh Sâm thì Hách Liên Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nói xong Hách Liên Thần ngồi vào cái ghế bên cạnh mấy người Tả Chi Hành, chân bắt chéo vắt vẻo, dáng vẻ này không ai có thể nghĩ đến bốn chữ BOSS lớn của “Mạn”.
"Hoắc Thần Viễn sao rồi?" đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Quan tâm lần này là thật lòng, cũng là mục đích tới đây của Hách Liên Thần.
"Đúng rồi, người phụ nữ của anh đã phẫu thuật thành công, có lẽ mấy giờ nữa sẽ tỉnh lại, a, tên nhóc bên trong thế nào rồi?"
Người này đột nhiên xuất hiện làm rối loạn lộn xộn không khí “bi thảm” Hoắc Cảnh Sâm vừa dựng lên, mấy người Mạc Tĩnh Đông còn đắm chìm trong không khí khoa trương giả tạo kia chưa thoát ra được, lúc này Hách Liên Thần cố ý muốn bày trò cười, trong thoáng chốc người đàn ông đã trải qua sóng to gió lớn cảm thấy thần kinh rối loạn, hai người gần như nắm trong tay hơn nửa mạch kinh tế thế giới có cần dở hơi thế không.
Ba người lập đứng lên, giống như đã bàn trước động tác chỉnh tề rồi, nét mặt châm chọc, quay lại xoay người, mấy đầu người không quay lại hướng về phía cuối cầu thang.
Bọn họ đi trước, nên làm gì thì làm đi, Hoắc Cảnh Sâm muốn làm gì thì vào thời điểm quan trọng sẽ thông báo cho bọn họ, lúc này bọn họ thật sự không có năng lực chịu đựng trò đùa dai trong lúc vui vẻ của Hoắc Cảnh Sâm.
Hách Liên Thần giương mắt nhìn động tác chỉnh tề của ba người, phẫn hận bất bình vì hắn vừa xuất hiện những người này lập tức đi luôn, mặt uất ức nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
"Vì sao thuộc hạ của anh lại không muốn gặp tôi vậy? Dù gì lão tử cũng là Lão Đại của một tổ chức lớn đấy?"
Hoắc Cảnh Sâm nhìn về Hách Liên Thần, vẻ mê man trên khuôn mặt biến mất, cảm giác được khi mình “cười lạnh” nói với cấp dưới mang đến bao nhiêu phiền nhiễu.
"A, chúng tôi giải tán rồi."
Người nào đó dáng vẻ thoải mái, nếu như ba người kia còn ở đó tuyệt đối sẽ vung quả đấm đánh chết hắn!