Mục lục
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Niệm Niệm, em nói cho anh biết, cái ngày nào đó của em là bao lâu nữa?”

Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm vô cùng trầm tĩnh, Niệm Thần sững sờ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong thời gian ngắn cô không rõ Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, cũng càng không biết lúc này mình có thể nói gì.

Khóe môi cong lên, Niệm Thần dứt khoát nhắm hai mắt lại, anh có thể hỏi em cũng có thể giữ im lặng, thực ra nếu không phải biết mình đuối lý thì Mộ tiểu thư rất có thể sẽ nặn ra hai giọt nước mắt tỏ vẻ uất ức.

Cũng rất là uất ức, sáng sớm thì bị tên lưu manh nào đó dùng phương pháp biến thái đánh thức, đến khi vừa nói được mấy câu thì lại trở nên nghiêm túc, hàng loạt thay đổi này, không nói đến trí thông minh của Mộ tiểu thư vốn không đủ dùng, đổi lại có kẻ nào theo kịp những thay đổi này chứ?

Nhưng hôm nay Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn không phải đang đùa giỡn, bộ dạng trốn tránh của Niệm Thần đã chạm tới dây thần kinh nào đó của Hoắc Cảnh Sâm, thực sự bây giờ có giả bộ đáng thương hay bày trò đùa cợt thì Hoắc Cảnh Sâm cũng không định bỏ qua cho Niệm Thần.

Xoay người, Niệm Thần bị anh đè xuống dưới, trán anh đè chặt trán cô:

“Mộ Niệm Thần, hỏi em lần cuối cùng, em có muốn ở bên anh mãi mãi hay không.”

Nếu như đáp án của cô là từ chối, anh sẽ đi ngay, vậy thì cả đời này vĩnh viễn không gặp nhau nữa!

Nói Hoắc Cảnh Sâm dứt khoát cũng được, hoặc cũng có thể nói là thời gian qua thái độ trốn tránh của Niệm Thần đã ép buộc anh không thể không dứt khoát.

Giọng rít gào đáng sợ của Hoắc Cảnh Sâm làm Niệm Thần theo bản năng run rẩy mở hai mắt ra, đôi mắt trong suốt đã thành công được phủ bởi một làn sương mỏng, sững sờ nhìn bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm trong giây lát đã quên những gì cần phải nói.

Những giọt nước mắt của cô nhanh chóng làm Hoắc Cảnh Sâm trầm xuống, rất tốt! Hẳn là tới lúc này cô vẫn chưa có quyết định!

“Mộ Niệm Thần, em là người phụ nữ ngu ngốc!”

Khẽ nguyền rủa một tiếng, Hoắc Cảnh Sâm kiên quyết đứng dậy, sau đó không hề lưỡng lự mặc quần áo vào, không tới một phút anh đã mặc xong, lúc này, anh cũng không buồn nhìn Niệm Thần lần nữa, nhanh chóng đi về phía cửa phòng.

Niệm Thần sững sờ, bị khí thế của Hoắc Cảnh Sâm đánh bại, chút kiên trì trong lòng đã tan rã, không hiểu sao cô lại có cảm giác, nếu lúc này không giữ Hoắc Cảnh Sâm ở lại, thì bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nghĩ đến khả năng này, khi nước mắt rơi không ngừng thì Niệm Thần mới phát hiện ra mình không thể chịu nổi chuyện này.

Âm thanh cửa mở đã tại vang bên tai, hiện giờ, Niệm Thần không còn do dự nữa rồi, vội vàng bước xuống, loạng choạng chạy về phía Hoắc Cảnh Sâm

Bên kia khi Hoắc Cảnh Sâm đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy âm thanh bước xuống giường, khóe môi không tự chủ mờ ám cong lên, trong giây lát khi còn chưa cảm nhận rõ sự căng thẳng truyền tới từ lưng, cánh tay Niệm Thần đã vội vàng ôm lấy anh.

Cho nên mới nói Mộ tiểu thư trời sinh là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, à không phải, khi nói chuyện nhẹ nhàng thì cô hờ hững, đến khi người ta sắp bỏ đi, cô mới lo lắng, phải đặt mình ở thế dưới, cô mới chịu nhận thua.

Nhưng đây chắc chắn không phải là lỗi của Mộ tiểu thư, muốn trách thì trách Hoắc Cảnh Sâm sử dụng chiêu này do đã quá hiểu rõ Mộ tiểu thư.

Niệm Thần ghé sát vào lưng anh, không nói gì, nước mắt tuôn rơi làm ướt đẫm lưng áo sơ mi của anh, hai người đều im lặng, Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, lần này nhất định phải bắt cô nàng này thừa nhận sai lầm và hứa không tái phạm mới được!

Tiếng khóc dần nhỏ đi, cô nàng nào đó thấy Hoắc Cảnh Sâm không có ý định nói gì với cô thì vô cùng căng thẳng, nghẹn ngào một lúc rồi dần ngừng lại.

“Hoắc Cảnh Sâm…”

Giọng nữ dịu dàng, có ý dò xét, sau khi phá vỡ sự im lặng nhưng không thấy Hoắc Cảnh Sâm đáp lại thì có chút lúng túng, do dự không biết có nên nói tiếp không.

“Chồng… anh không nên tức giận”

Phải nói rằng Mộ tiểu thư chết vẫn không biết xấu hổ khi làm như thế này, gọi Hoắc Cảnh Sâm một tiếng chồng coi như đã đủ.

Nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm vẫn im lặng, lạnh lùng mặc kệ cô nói gì cũng không trả lời, ừm, lúc này phải giữ lập trường, chờ cô nàng này thừa nhận sai lầm rồi sau còn nhiều cơ hội được gọi bằng chồng mà! Lần này đâu đáng kể?!

Không được đáp lại, nên người phụ nữ nào đó đã biết sợ hãi, lúc cất giọng lần nữa thì âm thanh đã vô cùng nghẹn ngào:

“Em cũng không phải không muốn ở bên anh mãi mãi, anh cũng không phải không biết em rời bỏ anh là không thể sống nổi, nhưng… nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm, tại sao anh muốn chúng ta như thế này, mỗi ngày trôi qua em đều suy nghĩ tại sao sau chúng ta không hề dễ dàng ở bên nhau rồi lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, đáng đời em, không phải em không tin anh, nhưng có chuyện em sợ sau khi nói ra… em sợ hai năm sau không có em anh sẽ đau lòng muốn chết …”

Không phải vì không tin tưởng, cũng không phải vì yêu không đủ, mà sợ anh yêu cô quá sâu đậm, cho nên mới nghĩ tới việc rời đi, dù sao cách xa hai năm cũng tốt hơn là sinh ly tử biệt, nhưng tại sao lại hoàn toàn ngược lại, có lẽ là do số mệnh trêu đùa người ta quá mức.

“Hoắc Cảnh Sâm, rất xin lỗi, bây giờ em muốn thẳng thắn nói với anh chuyện lâu nay em vẫn giấu diếm, ta sắp chết, chỉ còn hai năm, em không muốn hai năm sau anh phải đau khổ nên mới nghĩ ra phương pháp xử lí ngu ngốc này, Hoắc Cảnh Sâm, thực sự xin lỗi … Anh có tha thứ cho em không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK