Là ai làm cho Mộ Niệm Thần căm thù đến tận xương tuỷ?
Chỉ dùng hai chữ, ‘phản bội’!
Nói tóm lại cô có thể phản bội những người khác, nhưng những ai phản bội cô, trực tiếp sẽ được ghi vào sổ đen, anh chàng hot boy của tiểu Thanh ngày ấy, hay là giám đốc yêu nghiệt nặng khẩu vị của cô. Thế giới lớn như vậy không thiếu những tên đàn ông háo sắc.
Mà người đàn ông kia, hot boy của tiểu Thanh sáu năm trước hôm nay đã trở thành người đàn ông yêu nghiệt Porsche. Đối với Niệm Thần mà nói, người nọ vì vinh hoa phú quý nịnh nọt đã phản bội tình cảm bọn họ ….Trí nhớ có thể mơ hồ, nhưng lúc ấy hình ảnh anh ta cùng Mộ Vũ Tây bên nhau, cô không thể quên được đến tận bây giờ khi nhớ tới ánh mắt anh ta ngày ấy làm cho cô vẫn còn cảm giác chua xót.
Tình cảm thanh mai trúc mã bao nhiêu năm thế nhưng lại không bằng những vật chất hấp dẫn mà Mộ Vũ Tây cho anh ta. Lúc đó cô không thể quên được vẻ mặt tươi cười của Mộ Vũ Tây nhìn về phía cô.
Cô cúi thấp đầu nhìn về phía người đàn ông bộ dạng không yên chuẩn bị trốn tránh, chỉ là không cẩn thận đụng phải một người đi đường, Niệm Thần không khống chế được té ngã trên đất. Người bị đụng phải cũng cảm thấy buồn bực, hung hăng cho Niệm Thần một cái liếc mắt sau nghênh ngang rời đi.
Mắt cá chân bị đau, Niệm Thần cau mày muốn đứng lên mới phát hiện căn bản không có chút sức lực.
Một giây sau một đôi bàn tay mạnh mẽ đỡ cô dậy, buông lỏng người miễn cưỡng đứng lên, thấy rõ người lúc này đang đứng cạnh cô với khoảng cách rất gần…. vẻ mặt Niệm Thần như gặp quỷ, đưa tay muốn đem bàn tay kia đẩy ra. Người đàn ông sáu năm không gặp, bộ dạng anh ta vẫn nhã nhặn như cũ, làm như chuyện phản bội cô sáu năm trước đối với anh ta hoàn toàn không có quan hệ.
Trong lòng Niệm Thần càng nổi giận, tăng thêm lực giãy giụa trên cánh tay, miễn cưỡng một chân đứng trên mặt đất:
“Cố Minh Thâm, bây giờ anh đã trở thành người sang trọng quyền quý không nên đến gần tôi như thế?”
Trên mặt Mộ Niệm Thần vẫn duy trì nụ cười tê cứng, âm lượng không có chút khống chế, dù sao người này da mặt rất dày cô cần gì phải nể mặt anh ta?
Ngược lại, bộ dạng Cố Minh Thâm lúc này nóng không nóng lạnh không lạnh, hai tay vẫn như cũ duy trì tư thế cứng ngắc, chau mày, nhìn Niệm Thần toàn thân cảm thấy đau nhói:
“Niệm Thần, đừng làm rộn, anh trước đưa em đi bệnh viện.”
Anh ta đứng yên tại chỗ, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ quanh thân anh ta giống một thiên thần tôn quý, hơn nữa thân phận anh ta hôm nay là tổng kinh lý Mộ thị, mọi cử chỉ tự nhiên có thể thu hút hơn phân nửa ánh mắt của mọi người.
Đương nhiên, ngoại trừ Niệm Thần.
Mơ tưởng, anh ta quả thật đã từng có vị trí rất quan trọng trong lòng cô nhưng hôm nay Cố Minh Thâm đối với cô mà nói hoàn toàn chỉ là người qua đường xa lạ, không hơn.