Mục lục
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm đau khổ như ăn phải ruồi, cô liền cảm thấy vui vẻ, nhìn đứa bé trong ngực nháy mắt, nói tóm lại, một “cô gái lớn” như Niệm Thần không thể kháng cự lại một cô nhóc xinh đẹp được.

Điều này giống như một người phụ nữ dù tuổi có lớn thì trong thâm tâm cô vẫn tồn tại một chút tính cách thiếu nữ, chỉ là ít hay nhiều thôi.

Hôn vào mặt cô nhóc một cái, người phụ nữ nào đó quyết định không chú ý tới Hoắc Cảnh Sâm đang buồn rầu, xuống giường, vừa lẩm bẩm vừa vỗ nhẹ lưng cô nhóc:

“Bé ngoan, chúng ta không khóc nhé…, a ma dẫn con đi kiếm đồ ăn.”

Lúc trước Hoắc Cảnh sâm đang buồn bực thì tới giờ phút này lại vô cùng vui mừng, ít nhất Mộ tiểu thư cũng không ghét đứa bé, không chừng ở cùng đứa bé xinh xắn trắng trẻo kia vài ngày, lợi dụng sự luyến tiếc của người phụ nữ nào đó, không chừng Mộ tiểu thư sẽ đồng ý sinh một đứa con gái…

Nhưng điều này cũng không sai, việc cô nhóc này là con gái Lục Hựu Hi thật khiến ai đó cảm thấy khó chịu, nên mới nói đã làm việc không tốt, hôm qua có lẽ anh đã bị lừa gạt.

Không chừng Lục Hựu Hi không biết xấu hổ muốn theo đuổi Vận Nhi rồi trải qua thế giới hai người, sau đó bởi vì bị nhóc con này cản trở nên đã nghĩ ra mưu kế xấu xa này…

Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm càng nghĩ thì càng thấy có điều bất hợp lí, càng cảm thấy xấu hổ, lấy tay vò loạn tóc, cầm điện thoại lên.

Một lúc lâu bên kia mới bắt máy, quỷ mới biết Lục Hựu Hi đã lừa gạt Sở Vận Nhi tới nơi mà cứt chim cũng không có nào đó, Hoắc Cảnh Sâm nghe loáng thoáng có tiếng sói tru, mẹ nó! Khẩu vị tên này nặng thật:

“Tên khốn Lục Hựu Hi, tôi cho anh nhiều nhất là ba ngày, anh mau đưa con gái anh về, nếu không vào lúc đại gia đây không vui không chừng sẽ xách con gái anh ném ra ngoài đấy.”

“…”

***

Nói thật, dù thế nào thì Niệm Thần sao có thể không thích một đứa con gái của mình và Hoắc Cảnh Sâm, nhất là hai ngày nay ở cùng bạn nhỏ Điềm Điềm thì suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng nghĩ là một việc, hành động lại là chuyện khác, tình trạng cơ thể không cho phép, đứa con sinh ra sẽ phải chịu đau đớn, điều này ai cũng biết.

Nhưng ba ngày sau vợ chồng Lục Hựu Hi không hề vì câu nói của Hoắc Cảnh Sâm mà xuất hiện tại thành phố A, ngược lại khi bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn kéo vali nhỏ bé xinh xắn trở về, về phần Hoắc Tây Hàn, lúc này bạn mà hỏi thì cậu nhóc sẽ nói cho bạn một câu, quỷ mới biết anh trai chết tiệt kia đi tán gái mà không dẫn theo cậu.

Nói đến việc này Hoắc Thần Viễn lập tức buồn bực, tại sao đường tình của anh trai thuận lợi như vậy, đến cậu thì không thuận gì cả. Lúc này Hoắc Cảnh Sâm rất không muốn nhìn thấy bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn trở lại làm người thứ tư quấy rối thế giới hai người của bọn họ, trợn mắt lên hỏi

“Bây giờ con quay lại làm gì hả?”

Hiện tại, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn vốn vô cùng kiêu ngạo lại thở dài:

“Ai, chữa vết thương tình cảm…”

Vừa dứt lời, ở phòng trong, Niệm Thần đang ôm bạn nhỏ Lục Điềm Điềm suýt nữa thì không giữ được mà ném cô bé ra ngoài.

Mẹ nó! Trả lời sâu sắc quá mà!

Nhưng đau buồn chỉ trong thời gian ngắn, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn nhanh chóng bị ảnh hưởng bởi sức hấp dẫn của Lục Điềm Điềm:

“Oa, hiệu suất làm việc của ba mẹ thật đáng khen ngợi, chuyện em gái được sinh ra đáng mừng như vậy, vậy mà không nói cho chúng con biết, nếu không có phải con trở về sẽ có quà cho em không?”

Dáng vẻ khách sáo của Hoắc Thần Viễn khiến Hoắc Cảnh Sâm muốn quất roi, nếu cảm thấy đây là em gái mình, thì cái bộ dạng say mê kia là gì vậy?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang