Ặc, những người trong ‘không có ai’ tuyệt đối không bao gồm Hoắc Tây Hàn của ba ngày sau!
Mà thật ra cũng chỉ trong vòng 3 ngày, Tây Hàn rốt cuộc cũng biết được có mẹ dạng gì sẽ sinh ra đứa con như thế ấy, đây là một chân lý luôn luôn đúng đã có từ ngàn đời.
Mà Nhan Noãn Noãn, một đứa bé xinh đẹp như bông hoa vậy, những gen tốt của Lương Tĩnh lại hoàn toàn không được di truyền qua, ngược lại những tính tình ương ngạnh mạnh mẽ lại được di truyền một trăm phần trăm mới chết.
Kết quả khá là dễ đoán, Tây Hàn trừng mắt bặm môi đem tất cả những gì không tốt trên người cô nhóc đó đổ lỗi hoàn toàn trên người Tư Nhiên, nguyên nhân vĩnh viễn là: người bình thường thì chắc chắn không thể sinh ra một đứa bé bất thường như vậy.
Về phần tình huống trước mắt, một cái tư thế nằm cưỡi lên trên người của Tây Hàn như vậy, vui lòng tuyệt đối không được suy đoán không lành mạnh, nếu như chính mắt bạn nhìn thấy người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn làm cách nào để lật ổ khóa, rồi quang minh chính đại bước vào phòng tắm khi mà Tây Hàn đang tắm, rồi tiếp lại đưa ra những lời trêu ghẹo cậu, bạn sẽ cảm thấy như thế nào, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy tình huống trước mắt cũng chỉ là bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn bình thường hơn so với nước lọc ấy chứ.
“Nhan Noãn Noãn, đến bao giờ em mới có thể tự mình đường đường chính chính xuất hiện trước mặt anh hả?”
Được rồi, lúc này Tây Hàn có nói gì cũng chỉ là vô dụng, đối mặt với một cô nhóc kỳ cục như Nhan Noãn Noãn, hơi sức của cậu thật sự cũng chẳng còn bao nhiêu để phát điên.
Trên nét mặt ba tuổi của Nhan Noãn Noãn vĩnh viễn treo một nụ cười vui vẻ, được rồi, nếu như không quan tâm đến bản chất ác ma của cô nhóc, vẻ bên ngoài thật sự trông rất đáng yêu như một thiên sứ nhỏ.
Lúc đó, một nụ cười đáng yêu phóng to đến mức to nhất trong tầm mắt của Tây Hàn, ngay giây phút Tây Hàn còn đang sững sờ chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đôi môi đầy nước miếng của Nhan Noãn Noãn đã chu lên.
“Nhé…”
Một phát nhắm ngay đích là đôi môi đỏ mọng của Tây Hàn.
“………”
Vậy là sáng sớm tinh mơ, một đứa bé xấu xa dám giở thói lưu manh đùa giỡn cậu?
Lúc này, tựa như khá hài lòng với hành vi ăn trộm đậu hũ thành công của mình, dĩ nhiên, Nhan Noãn Noãn còn là một bạn nhỏ tương đối thức thời.
Trước khi Tây Hàn phát điên lôi kéo thân thể nhỏ bé phía trên mình xuống dưới, cô bé liền ngọ nguậy cái thân mình nhỏ bé, từ từ dời từ trên người Tây Hàn nằm xuống bên cạnh trên giường ngủ, dĩ nhiên, cả quá trình đều diễn ra trong vòng vài giây, mà hai cánh tay mập mạp của con nhóc kia còn rất bá đạo, vẫn ôm chặt lấy cổ Tây Hàn, không có ý định muốn thu về.
Tây Hàn cố gắng kiềm nén lửa giận đang ào ào dâng lên trong lồng ngực của cậu, trên thực tế, cậu đã chuẩn bị khá tốt tư thế giơ Noãn Noãn lên, rồi ném con nhóc này ra ngoài cửa sổ rồi, quả thật cũng đang muốn đứng lên làm động tác đó, nhưng mà chỉ một giây kế tiếp, thật ra cũng chỉ cần thời gian một giây thôi, Nhan Noãn Noãn đã thành công áp chế lửa giận của Tây Hàn.
Cô bé chỉ cần xoay xoay cái thân thể nhỏ bé, rồi sau đó tìm một tư thế thật thoải mái nơi lồng ngực nho nhỏ của Tây Hàn, cả người dính lên, rồi sau đó nữa dùng cái giọng nói êm dịu mang theo chút lười biếng nói:
“Ông xã nhỏ Tây Hàn ah, Noãn Noãn biết cả một đêm anh không có ngủ, cho nên sẽ ngủ cùng anh một lúc, nhưng cũng chỉ có thể một lúc thôi, ngày hôm qua anh đã đồng ý hôm nay đi tìm mẹ em với em rồi.”
Giỏi, cho nên mới nói, Noãn Noãn mới chính là một tiểu ác ma, mỗi lần đều dùng một chiêu như vậy liền có thể ăn sạch sẽ con người Tây Hàn rồi, ngày nào cũng ‘đi tìm mẹ’ là câu của miệng của cô bé, nhưng có trời mới biết, cô bé tuyệt đối không muốn tìm đến nhà mẹ chút nào, ngày ngày đều được sống chung với anh Tây Hàn như thế này mới là tốt nhất.
Tây Hàn quả thật bó tay liền tỏ ra cực kỳ coi thường cô nhóc, đôi môi nhấp mở nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu nào, cho đến khi tiếng hít thở đều đặn của Nhan Noãn Noãn khẽ truyền đến tai cậu, cậu mới nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ vừa bị phá.
--- ------
Được rồi, đã từ rất lâu rồi, hai anh em nhà này chính là một đôi phối hợp rất ăn ý, giống như tình huống trước mắt, thời điểm một tên bị trêu ghẹo, tên còn lại sẽ đòi lại công bằng ví như trêu ghẹo lại người khác.
Hiển nhiên, Hoắc Tây Hàn đã trở thành cái kẻ bị trêu ghẹo ong bướm, đương nhiên Hoắc Thần Viễn sẽ đảm đương trách nhiệm đùa giỡn người khác, nhưng đến phút cuối cùng lại bị lật thuyền trong mương, câu nói này được khắc họa chân thật nhất trên người của Hoắc Thần Viễn.
Mà đối tượng để Hoắc Thần Viễn đùa giỡn lại chính là con gái nuôi của nhà Tả Chi Nhất, Đồng Thiển Hi. (mem nào biết cái tên này dịch không đúng, vui lòng cho tớ cái chính xác nhé.)
Đồng Thiển Hi, mười hai tuổi, khuôn mặt vào tuổi này cũng đã hình thành đầy đủ nét đẹp trưởng thành khiến người người kinh ngạc, những ký ức trước năm mười tuổi lại hoàn toàn trống rỗng, thời điểm đó dánh dấu nhân tố bí ẩn nhất khiến cô trở nên hướng nội.
Tả Chi Nhất huấn luyện nên một thân bản lĩnh của cô bé, cô trở nên đủ mạnh mẽ đến nỗi không một ai có thể tiếp cận ở khoảng cách gần với cô được, còn về phần làm thế nào mà Hoắc Thần Viễn có thể tới gần mỹ nhân nhỏ cao hơn cậu một cái đầu, đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn.
Được rồi, bạn cứ cho là sức quyến rũ của tiểu thiếu gia Hoắc Thần Viễn rất lớn đi.
Mà tóm lại Đồng Thiển Hi sao có thể hấp dẫn được tầm mắt của Hoắc Thần Viễn, lý do rất đơn giản, đơn giản đến tục tũi, xinh đẹp, khuôn mặt của Đồng Thiển Hi đúng thật là rất xinh đẹp, nên mới có thể mê hoặc được cậu bé.
Dĩ nhiên, nếu chỉ có xinh đẹp thôi thì nhất định thời gian sẽ cho đáp án chân thật nhất, mà điều có thể khiến cho người bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn hứng thú mười phần đó chính là một thân bản lĩnh của tiểu cô nương Đồng Thiển Hi.
Cái tính kiêu ngạo của Hoắc Thần Viễn một trăm phần trăm có từ trong xương cốt, cho đến mấy lần gần đây, lần nào cũng bị đánh cho chạy trối chết, ngược lại điều đó lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu bé, thay vì nói là yêu thích, chẳng bằng nói đối với cậu bé Hoắc Thần Viễn, Đồng Thiển Hi hấp dẫn cậu bé là do cô bé có bản lĩnh chiến thắng cậu.
Thời điểm Tả Chi Nhất không có ở nơi này, Hoắc Thần Viễn cùng con chó BOA của cậu cơ hồ coi mình là nam chủ nhân của cả khu biệt thự cao cấp này rồi, còn về phần nữ chủ nhân, dĩ nhiên là người lúc này đang ngồi đối diện với cậu, sắc mặt không thay đổi, miệng không có ý định mở ra nói chuyện, Đồng Thiển Hi.
Đồng Thiển Hi cũng đã mười hai tuổi, tư tưởng cũng coi như đủ trưởng thành, về chuyện Hoắc Thần Viễn cứ dây dưa mãi thế này, đại khái cô bé cho là: chẳng qua chỉ là cảm giác nhất thời của một đứa bé thích chơi trò tình cảm, hai ngày nữa là có thể quên hết thôi.
Chỉ là đã qua một ngày, lại qua thêm hai ngày, rồi nửa tháng trôi qua, hầu như ngày nào Hoắc Thần Viễn cũng đều tới trình diện, thậm chí có vài phần ý muốn dời qua ở luôn bên này, Đồng Thiển Hi chính là không chịu được nữa muốn đuổi người đi.
Trong nhận thức của cô bé, nơi này là nhà của cô và Tả Chi Nhất, bất cứ ai còn lại cũng không thể thay thế vị trí nào.
Hoắc Thần Viễn chống cằm, buồn rầu nhẹ nhàng vuốt ve lông trên người BOA, trong lúc nhất thời trông mười phần là bộ dáng uất ức của nàng dâu nhỏ, khóe môi cong lên, lần tỏ tình thứ chín mươi chín ‘lại’ bắt đầu……
Dĩ nhiên, những lời tỏ tình nào cũng đã thử qua rồi, hôm nay gặp mặt nhau chỉ nói một câu đơn giản như sau:
“Thiển nhi, tại sao em vẫn không thể đi theo anh? Làm người phụ nữ trong nhà của gia chính là việc tương đối vinh quang, cái con nhóc Nhan Noãn Noãn kia muốn được như vậy mà anh còn không cho nữa mà!”