Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Giang Hải cau mày, ồm ồm mà đáp: “Ba chọc giận bà ấy làm gì?”

Chu Quang Tông: “Con thấy mẹ hình như rất tức giận…… Trong tay còn cầm d.a.o nhỏ???”

Chu Giang Hải nghe vậy trong lòng nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với gương mặt vặn vẹo đến dữ tợn của Lâm Phương, ánh mắt rơi xuống con d.a.o phay đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong tay bà ta, đôi mắt trừng lớn, lập tức buông cái cuốc trong tay quay đầu liền chạy.

Chu Quang Tông ngốc: “Ba?”

Lâm Phương thét chói tai: “Chu Giang Hải! Ông là tên khốn kiếp, có bản lĩnh làm ra chuyện trái lương tâm như vậy thì đừng chạy! Hôm nay bà đây trực tiếp liều mạng với ông!!!”

“Mẹ, mẹ! Xảy ra chuyện gì a.” Lâm Phương từ bên cạnh đi qua, Chu Quang Tông muốn đi lên ngăn lại, bị Lâm Phương dùng sức đẩy ra.

Hai mắt Lâm Phương đỏ ngầu, chỉ vào Chu Giang Hải cách đó không xa nói: “Tự đi hỏi ba con đi, hỏi xem ông ta đã làm ra chuyện tốt gì.!”

 

“Ba?” Chu Quang Tông quay đầu nhìn về phía Chu Giang Hải.

Chu Giang Hải mím chặt miệng đứng ở trên bờ ruộng không hé răng.

Lâm Phương khàn cả giọng: “Sao ông không nói? A? Sao không nói cho con trai biết ông đã làm gì? Chu Giang Hải, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy?”

Chu Quang Tông: “Ba! Rốt cuộc ba đã làm gì?”

Mặc kệ Lâm Phương có gào rống như thế nào, Chu Quang Tông hỏi cái gì, miệng Chu Giang Hải giống như dính keo 502, vẫn luôn không hé răng.

 

Lâm Phương thật sự không thể nhịn được nữa, giơ d.a.o phay trong tay lên liền ném về phía Chu Giang Hải, cũng mặc kệ có trúng hay không, hét lên: “Chu Giang Hải, ông có bản lĩnh thì cũng đừng về nhà, ông có bản lĩnh thì đi đến nhà Lưu quả phụ ở cho đến c.h.ế.t đi!”

Tên Lưu quả phụ vừa mới nói ra, quần chúng ăn dưa bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì liền phản ứng lại, tầm mắt rơi xuống trên người Chu Giang Hải, ý vị sâu xa.

“Nghe nói Lưu quả phụ mang thai, đứa bé kia là của Chu Giang Hải sao?”

“Nhìn không ra, Chu Giang Hải ngày thường là một người thành thật, vậy mà lại thông đồng với Lưu quả phụ, còn mang thai!”

“Trách không được Lâm Phương lại tức giận như vậy, đổi lại là ai mà không tức giận a!”

Trong nhà cũng đã có mấy đứa con, kết hôn đã vài thập niên, chồng mình lại làm phụ nữ ở bên ngoài mang thai, chuyện này ai có thể nhịn được? Chu Giang Hải cũng thật là, con trai lớn của ông ta cũng đã ngoài hai mươi rồi, sao lại có thể làm ra chuyện không đáng tin cậy như vậy?

“Ba?” Chu Quang Tông tuy rằng không biết chuyện Lưu quả phụ mang thai, nhưng anh ta cũng biết danh tiếng của Lưu quả phụ ở trong thôn không tốt. Nghe nói Chu Giang Hải có quan hệ với Lưu quả phụ, không dám tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt: “Mẹ chuyện này là thật sao? Ba?”

Đối mặt với sự chỉ trỏ cùng ánh mắt khinh thường của những người xung quanh, da mặt Chu Giang Hải co giật, lương tâm cắn rứt thay thế bằng sự tức giận, chỉ vào Lâm Phương mắng: “Khốn kiếp, bà liền muốn làm lớn chuyện phải không? Ly hôn! Tôi không muốn sống thêm một ngày nào với bà nữa, phải ly hôn!”

Lâm Phương trừng lớn đôi mắt: “Chu Giang Hải, ông không phải là người!!!”

Loại chuyện này không không phải là nên đóng cửa lại, người trong nhà nói với nhau sao? Vợ nhà ai mà lại ồn ào đến mức người cả thế giới đều biết? Lúc trước con mẹ nó không nên nghe lời cưới Lâm Phương, một người gây sự, suốt ngày chỉ biết gây chuyện.

Chu Giang Hải đem tất cả mọi chuyện đổ trên đầu Lâm Phương.

Hai người đỏ mắt trừng nhau, nhìn căn bản là không giống vợ chồng, ngược lại giống như là kẻ thù.

……

Giờ học buổi chiều, học sinh sẽ có chút buồn ngủ.

Giáo viên ngữ văn cầm sách, dùng giọng địa phương đọc nội dung trong sách giáo khoa, tốc độ đọc chậm lại, người nghe đều muốn ngủ gà ngủ gật.

“Đăng đăng.” Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, một người đàn ông nông thôn da ngăm đen tầm hai mươi tuổi xuất hiện ở cửa phòng học, thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh ta tỏ vẻ thận trọng, nhìn thoáng qua giáo viên, nói: “Xin chào thầy, tôi là anh trai của Chu Diệu Tổ, trong nhà xảy ra chút chuyện muốn thằng bé trở về một chuyến.”

Thầy giáo nhìn anh ta một cái: “Được.”

Chu Diệu Tổ cau mày đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Duyệt, Lý Niệm Thu, Ôn Hiểu Ngọc và Chu Diệu Tổ đều học cùng một lớp. Ôn Duyệt và Chu Diệu Tổ không tiếp xúc nhiều lắm, đều rất ăn ý đem đối phương trở thành người xa lạ.

Sau khi tan học, Ôn Duyệt tìm Lý Niệm Thu bát quái: “Tớ thấy sắc mặt Chu Quang Tông rất xấu, có phải việc của Chu Giang Hải và Lưu quả phụ đã bại bộ hay không?”

Lý Niệm Thu nhướng mày: “Tám phần có thể là vậy.”

“Chu Diệu Tổ cũng đều kêu trở về, hẳn là rất nghiêm trọng.” Ôn Duyệt nói.

Lâm Phương ngày thường đặc biệt yêu thương đứa con trai đang học lớp 12 này, mặc kệ là xảy ra chuyện gì cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến Chu Diệu Tổ. Hiện tại lại kêu Chu Diệu Tổ trở về, có thể thấy được tính nghiêm trọng của sự việc.

Lý Niệm Thu: “Loại chuyện này vốn dĩ không có khả năng che giấu.”

Thôn lớn như như vậy, có thể giữ bí mật được bao lâu?

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng thật.”

Không chỉ bọn họ, các bạn học khác trong lớp cũng rất tò mò, đáng tiếc không có chỗ nào để buôn chuyện nên chỉ có thể kiềm nén trở về.

Ngày hôm sau lúc Ôn Duyệt đến trường học, đột nhiên phát hiện các bạn học khác thỉnh thoảng sẽ nhìn cô, ánh mắt còn có chút kỳ quái. Cô nhét cặp sách vào trong ngăn kéo, nghi hoặc hỏi Lý Niệm Thu: “Xảy ra chuyện gì sao? Sao tớ cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn tớ có chút kỳ quái……”

“Hả?” Lý Niệm Thu quét mắt nhìn một vòng, hơi hơi nhíu mày: “Giống như ngày thường, không có xảy ra chuyện gì.”

Ôn Duyệt lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra đặt ở trên bàn, chậm rì rì mà nói: “Có thể là tớ suy nghĩ nhiều.” Cô không để tâm, mở sách và bắt đầu đọc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền tới giữa trưa.

Bà nội Phương sẽ chuẩn bị cơm trưa, cho nên Ôn Duyệt mỗi buổi trưa đều trở về nhà ăn.Hôm nay mới vừa đi ra cổng trường, cô bắt gặp một bóng dáng cao lớn quen thuộc trong tầm mắt.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo ba lỗ trắng, mái tóc đã được cắt ngắn, lộ ra đôi lông mày đen dày sắc bén, ngũ quan góc cạnh sâu sắc.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

“Chu Diệu?” Ôn Duyệt trợn tròn đôi mắt, ánh mắt lập tức sáng lên, kích động bước nhanh chạy tới: “Anh trở về khi nào?”

Đôi mắt hẹp dài của Chu Diệu cong cong, thanh âm trầm thấp: “Anh vừa mới về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK