Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này khiến cho Ôn Hiểu Ngọc á khẩu không trả lời được.

“Dù sao tôi không muốn chơi với cậu.”.

Ôn Hiểu Ngọc mặt không biểu tình mà nhìn bạn tốt khoác tay nữ sinh khác rời đi, trong lòng thập phần nghẹn khuất. Không chơi chung thì không chơi chung, ai hiếm lạ, dù sao cô ta cũng đã sớm không chịu nổi tính tình tiểu thư của đối phương, trong nhà có chút tiền thì ghê gớm lắm sao!

Cô ta nổi giận đùng đùng quay đầu muốn đi tìm những người khác chơi, lại phát hiện trong lớp không có ai muốn chơi chung với cô ta, cuối cùng trở lại chỗ ngồi của mình mở sách ra xem, nhìn nhìn liền ghé vào trên bàn bắt đầu khóc.

Ôn Hiểu Ngọc dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, bị nhiều người cùng nhau cô lập như vậy, trong lòng ủy khuất căn bản không nén được.

“Còn có mặt mũi mà khóc.” Lý Niệm Thu châm chọc mà nhẹ a một tiếng, một tay chống cằm thu hồi tầm mắt, đè thấp thanh âm nói: “Tớ còn tưởng rằng da mặt cô ta đã dày đến mức sẽ không để ý chuyện này đó.”

Vẻ mặt của Ôn Duyệt rất bình tĩnh, “Đừng quan tâm, trước đây cô ta muốn hất nước bẩn lên người tớ, hiện tại phong thủy luân phiên, tớ và cô ta xem như là hòa nhau.”

 

Lý Niệm Thu nhìn cô: “Tính tình của cậu thật tốt.”

Ôn Duyệt cười cười.

Cô không phải là tính tình tốt, chẳng qua là không muốn chấp nhặt với cô gái nhỏ, có lẽ là do đời trước cô làm giáo viên đi? Dù sao cũng là đóa hoa tổ quốc, hơn nữa cũng đã chịu giáo huấn, không cần thiết phải đuổi cùng g.i.ế.c tận.

Họ đều là học sinh cuối cấp trung học, cho dù có chuyện gì lớn xảy ra thì họ vẫn sẽ tập trung vào kỳ thi tuyển sinh đại học, nên tình trạng hỗn loạn do sự việc này gây ra trong vòng hai ngày đã lắng xuống. Mọi người bắt đầu chuyên tâm vào việc học, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Giờ tự học buổi sáng mọi người tới càng ngày càng sớm, buổi tối lại trở về càng ngày càng muộn.

 

Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, chỉ có Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu là nhẹ nhàng nhất, đều đi học đúng giờ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi.

Cuối tuần Lý Niệm Thu thường xuyên mang theo Lý Tưởng Đông tới chỗ cô ăn cơm, có đôi khi còn dứt khoát ở lại chỗ cô.

“Chú hai và thím hai của Chu Diệu thật sự đã ly hôn rồi?” Sự tình trước đây của Chu Giang Hải và Lâm Phương cũng đã kết thúc, hai người ồn ào hơn nửa tháng, mặc kệ là người thân hay con trai khuyên như thế nào, Chu Giang Hải đều kiên quyết muốn ly hôn.

Kể từ lần trước Ôn Duyệt trở về cúng tế cha mẹ sau đó cũng không có trở lại trong thôn, chuyện bát quái đều là nghe Lý Niệm Thu kể.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, hiện tại các cô cũng không ở trong sân nói chuyện, mà là ở trong phòng vây quanh bếp lò vừa ăn khoai lang nướng vừa nghe bát quái, thích thật sự.

Lý Niệm Thu cắn một miếng khoai lang đỏ thơm ngọt mềm mại, ừ một tiếng: “Ly hôn, chú hai của Chu diệu rất kiên trì, người nhà mẹ đẻ của Lâm Phương tới cũng vô ích, không khuyên được, trong khoảng thời gian này Lâm Phương ở nhà mẹ đẻ bên kia ăn mấy trận đòn.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Lâm Phương cũng không muốn ly hôn?”

Lý Niệm Thu hừ cười một tiếng: “Bà ta đương nhiên không muốn, con trai cũng đã lớn như vậy, sắp có thể được hưởng phúc, lúc này ly hôn khẳng định bà ta sẽ rất mệt. Hơn nữa nếu bà ta ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, cuộc sống nhất định rất khổ sở, ly hôn a, thanh danh ở trong thôn cũng sẽ không tốt.”

Ôn Duyệt thở dài một tiếng.

Lý Niệm Thu đổi đề tài: “Đúng rồi, người đàn ông của cậu ở Thượng Hải như thế nào rồi? Hai người gần đây không có liên lạc sao?”

“Rất ít liên lạc.” Ôn Duyệt rũ mắt lột vỏ khoai lang đỏ ra, ngữ khí nhàn nhạt: “Gần đây anh ấy dường như rất bận, lần cuối anh ấy gọi điện thoại về là hồi tuần trước, cũng không nói cụ thể là đang làm gì, anh ấy dường như là đang đi theo một người nào đó.”

Lý Niệm Thu nhướng mày: “Phỏng chừng là sợ cậu đau lòng?”

Ôn Duyệt nhéo vào củ khoai lang đỏ một lỗ, lẩm bẩm nói: “Tớ đau lòng anh ấy làm gì.”

“Chậc, khẩu thị tâm phi.” Lý Niệm Thu cười cười, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của cô không tốt, trấn an nói: “Thời gian đầu gây dựng sự nghiệp bận rộn là chuyện bình thường, đến lúc ăn tết không phải anh ấy sẽ trở về sao, hiện tại cách thời gian ăn tết cũng chưa đầy hai tháng, rất nhanh.”

Ôn Duyệt ăn xong khoai lang đỏ trong tay, xoa xoa tay, lại thở dài.

Lý Niệm Thu cười: “Nhớ?”

Lúc này Ôn Duyệt cũng sẽ không ngượng ngùng, nhướng mi gật đầu một cái, thừa nhận: “Đúng vậy, là rất nhớ anh ấy.”

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tách ra thời gian dài như vậy.

“Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu đối với Chu Diệu rốt cuộc là loại tình cảm gì, cậu thật sự thích anh ấy sao?” Lý Niệm Thu tò mò hỏi.

Ôn Duyệt trầm mặc vài giây, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nhét vào trong cổ áo, khiến khuôn mặt của cô càng thêm nhỏ xinh, mặt mày hiện lên vài phần hồi ức và dịu dàng. Đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, nhỏ giọng nói: “Chu Diệu làm cho người ta thích.”

Lý Niệm Thu: “???”

Chu Diệu, làm cho người ta thích?

Đây chắc chắn là chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe, a, nếu người trong thôn mà nghe được phỏng chừng cũng cảm thấy rất buồn cười đi.

Cô nhìn nụ cười trên mặt Ôn Duyệt, chợt nhận ra: “Đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao, hiểu rồi.” Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.

Hy vọng sau này cô sẽ không thay đổi thành như vậy.

Ừm, đàn ông chỉ biết gây trở ngại tốc độ kiếm tiền của cô, cô đối với đàn ông không có hứng thú, chỉ muốn kiếm rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền!

……

“Hắt xì.....”

Chu Diệu đội nón bảo hiểm nghiêng đầu hắt hơi một cái, quay đầu đối diện với người đàn ông trung niên lộ ra một nụ cười hơi xấu hổ: “Xin lỗi, mấy ngày gần đây thời tiết quá thất thường, có lẽ tôi có chút cảm mạo.”

“Haiz, cũng bình thường thôi.”Người đàn ông trung niên xua xua tay tỏ vẻ không ngại, cũng nói: “Cậu mới đến Thượng Hải còn chưa quen, chờ quen rồi thì tốt, ở Thượng Hải mùa đông mỗi năm thời tiết đều như vậy, ban ngày nóng đến mức phải mặc áo tay ngắn, buổi tối lạnh đến mức phải mặc ba lớp quần áo.”

Quần áo trên người Chu Diệu tràn đầy tro bụi, trong tay cầm một tấm bản vẽ, hạ thấp thái độ: “Anh Trình, nơi này……”

“……”

“Anh!” Nhậm Nghiệp Lương đội nón bảo hiểm thấy người đàn ông trung niên đã đi rồi, người đầy bụi đất chạy tới, nhăn khuôn mặt hỏi: “Chúng ta còn phải tiếp tục làm bao lâu nữa? Lão già này vẫn không chịu dạy cho chúng ta?”

Chu Diệu sắc mặt bình tĩnh: “Nhịn một chút đi, ông ta không dạy, chúng ta có thể tự mình học. Trong khoảng thời gian này anh đi theo ông ấy chạy đến mấy chỗ, cũng học được khá nhiều điều.”

“Anh, anh là cái này, bản vẽ đó vẽ lung tung rối loạn căn bản là em xem không hiểu.” Nhậm Nghiệp Lương giơ ngón tay cái lên, cầu vòng rắm bay lên.

Chu Diệu giơ tay vỗ nhẹ trên đầu anh ta: “Có bản lĩnh vuốt m.ô.n.g ngựa như vậy thì nhanh học những công việc đơn giản đó đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ tự nhận công trình và tuyển người, chú và lão Phương đến giúp anh trông coi, một mình anh không làm hết được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK