Ôn Duyệt hài lòng gật gật đầu, giọng điệu nghịch ngợm: “Anh vất vả rồi.”
Hôm nay trường học báo danh, rất nhiều phụ huynh và học sinh tập trung trước cổng trường cao trung huyện thành, có rất nhiều người, mọi người đều nói cười rất náo nhiệt.
Khi Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cả hai đều rất xinh đẹp và có khí chất đặc biệt, là những người nổi bật nhất trong đám đông, thuộc loại người khi nhìn thoáng qua sẽ lập tức thu hút sự chú ý.
Người khác giới nhìn vào gương mặt, trong khi người cùng giới không chỉ nhìn vào gương mặt mà còn nhìn vào quần áo và phụ kiện.
“Đồ trang sức trên đầu họ trông thật đẹp, không biết là họ mua ở đâu?”
“Sáng lấp lánh, a, dây chuyền trên cổ và vòng tay của họ cũng thật đẹp, kiểu dáng rất đặc biệt, tôi cũng chưa từng thấy trước đây!”
“Khẳng định là không phải mua ở thành phố, hôm qua tôi mới đi mua sắm ở trung tâm thương mại thành phố, không có món trang sức nào như vậy! Tôi đoán chắc là từ tỉnh khác đi? A, thích quá, thật muốn có……”
“A? Đó là Lý Niệm Thu, tôi có quen cô ấy, chờ một chút tôi sẽ đi hỏi……”
Ôn Duyệt có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh phần lớn đều dừng lại trên tóc, cổ và cổ tay cô, đôi mắt nhịn không được cong lên.
Sau khi báo danh và nộp các khoản phí khác nhau, cô và Lý Niệm Thu đã bị mọi người vây quanh.
“Lý Niệm Thu, cái kẹp tóc trên đầu cậu là mua ở đâu vậy? Thật là đẹp, tôi cũng muốn mua một cái! Còn có cái vòng cổ, lắc tay này bao nhiêu tiền vậy?”
Lý Niệm Thu ở trong trường học có chút danh tiếng, thường xuyên dạy kèm cho người ta, quen biết rất nhiều người cho nên trực tiếp xông lên hỏi cô ấy.
“Vòng cổ tám đồng tiền một cái, lắc tay là quà tặng kèm khi mua vòng cổ, cái kẹp tóc trên đầu này ba đồng tiền một cặp.” Lý Niệm Thu biểu tình nhàn nhạt mà trả lời, “Hôm nay mới vừa mua ở phố nam bên kia, nghe chủ quán nói các vật phẩm trang sức này đều là hàng mới từ Thượng Hải vận chuyển về, trước mắt cũng chưa có người nào có.”
Trên tay cô mang lắc tay kiểu dáng rất đơn giản, chính là một sợi dây đỏ phía trên đính vài hạt châu, ở giữa còn có một mặt dây hình con thỏ. Lắc tay này là đặc biệt dùng để làm quà tặng, thực ra không đáng mấy đồng.
Nhưng mánh lới mua một tặng một này, khiến cho người nghe cảm thấy thực có lời, đặc biệt là ở cái niên đại thuần phác này chưa từng trải qua các hoạt động khuyến mãi như vậy.
Thêm quà tặng là do Ôn Duyệt đề nghị, giá cả đều là Lý Niệm Thu quyết định.
Ôn Duyệt đối với giá cả hàng hóa ở niên đại này không hiểu rõ bằng Lý Niệm Thu, cô ấy nói bán như thế nào, bán nhiều ít, cô chỉ cần nghe theo là được.
Giá cả này nếu có thể bán ra ngoài…… Lợi nhuận sẽ rất cao.
Tổng chi phí nguyên liệu của vòng cổ và lắc tay cũng không vượt quá một đồng!
“Oa, lắc tay đẹp như vậy lại là quà tặng kèm sao?” Các nữ sinh có chút phấn khích, “Nhưng mà giá cả này thật sự có hơi đắt……”
Tám đồng tiền tương đương với chi phí sinh hoạt một tháng của người bình thường.
“Tám đồng, mua vòng cổ tặng lắc tay, nếu chia ra thì chính là mỗi món bốn đồng tiền, tôi cảm thấy cũng không tệ, chủ yếu là vì trông rất đẹp, đợi lát nữa tôi sẽ nhờ mẹ tôi dẫn đi mua!” Một nữ sinh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trước đó Lý Niệm Thu đã từng nói, đối tượng mà sản phẩm của họ nhắm đến không phải là nhóm học sinh này, dù sao thì khả năng chi tiêu của học sinh cũng có hạn, chẳng qua là cần họ giúp đỡ quảng cáo miễn phí thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn và ghen tị của các nữ sinh trước mặt, Ôn Duyệt nghĩ thầm lần quảng cáo này khẳng định đúng chỗ, cũng không biết Chu Diệu bên kia có khách tới hay không?
Phố nam huyện thành.
Nơi này là chợ ở huyện thành, hôm nay không phải là ngày họp chợ, người đi chợ không có nhiều như ngày họp chợ, hơn nữa người đi lại chủ yếu là những người già, bọn họ cũng sẽ không tiêu tiền vào những thứ vô nghĩa này.
Nhậm Nghiệp Lương đem đồ vật trong giỏ lấy ra và sắp xếp, nhìn mấy thứ này cười ha ha hai tiếng: “Đừng nói, chúng thật sự rất đẹp, anh, anh nghĩ sao nếu chúng ta mang những thứ này đến Thượng Hải bán? Không biết ở Thượng Hải có những thứ này hay không……”
Chu Diệu từ chối nói chuyện.
Anh xụ mặt, tâm trạng không tốt lắm.
Rõ ràng là anh nên đi cùng cô vợ nhỏ đến trường báo danh, hiện tại lại phải mang theo Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đến đây bày quán, trong lòng cảm thấy không vui.
Nhưng dù sao đây cũng là việc mà vợ giao phó, anh nhất định phải làm thật tốt, đương nhiên, một chút tức giận này phải để Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào hai người tới gánh chịu.
“Ai nha anh à, anh đừng xụ mặt như vậy, nếu lát nữa có người tới nhìn thấy gương mặt này của anh bị dọa bỏ chạy thì làm sao.” Nhậm Nghiệp Lương cợt nhả nói.
Chu Diệu nghe vậy miễn cưỡng thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt ra một chút.
Cũng không biết là đợi bao lâu, đột nhiên có rất nhiều nữ sinh xuất hiện ở cổng chợ, mục tiêu cực kỳ rõ ràng chuẩn xác mà đi về phía chợ, ánh mắt quét nhanh qua các quầy hàng, cuối cùng dừng lại trước mặt mấy người Chu Diệu.
“Ở đây ở đây!”
“Oa, có thật nhiều kiểu dáng, tất cả đều rất đẹp!!”
“Trời ạ, mỗi một cái tôi đều muốn, nhưng mà mẹ chỉ cho tôi năm đồng tiền……”
Phần phật một cái, Nhậm Nghiệp Lương chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó quầy hàng của bọn họ đã bị các cô gái thanh xuân xinh đẹp vây quanh, ríu rít thảo luận, đôi mắt vẫn luôn lưu luyến nhìn các vật phẩm trang sức trên quầy hàng.
Nhìn thấy những cô gái nhỏ này, Nhậm Nghiệp Lương có cảm giác như mình trẻ lại vài tuổi vậy, cười hì hì hỏi: “Các cô gái xinh đẹp đã chọn được gì chưa? Có thể mang thử đấy, chỉ cần không làm hư là được, mọi người thử thoải mái, thử từng cái cũng được!”
“Thật sự có thể mang thử sao?” Có một cô gái nhỏ nhìn qua, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhậm Nghiệp Lương cười nói: “Thật sự.”
Kết quả là các cô gái không thể lựa chọn được bắt đầu thử từng cái, bạn giúp tôi xem tôi giúp bạn chọn, với số tiền có hạn lựa chọn ra kiểu dáng mà bản thân thích nhất, trả tiền, mang trang sức xinh đẹp vui vẻ trở về.
Mấy người Chu Diệu nháy mắt liền bận rộn.
Nhậm Nghiệp Lương phụ trách giao tiếp với khách hàng, Chu Diệu và Phương Thạch Đào phụ trách trông coi quầy hàng và thu tiền, làm việc một cách có trật tự.
“Ôi, con gái thật sự rất yêu cái đẹp.” Thật vất vả bận rộn xong, sau khi tiễn các cô gái nhỏ về, Nhậm Nghiệp Lương lau lau mồ hôi trên trán nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng nếu lặp lại một lần nữa, anh ta vẫn sẽ cảm thấy ngạc nhiên, các cô gái trả tiền đều rất dứt khoát, không chút do dự!