Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu vàng hôm trước. Trước đó từ sườn dốc lăn xuống có vài chỗ bị rách nhưng cô đã dùng kim chỉ khâu lại những vết rách đó, để không ảnh hưởng đến mỹ quan, cô còn thêu thêm nhưng hoa văn đẹp mắt lên đó.
Chiếc váy dài thuần một màu vàng có thêm vài hoa văn nhìn bắt mắt hơn chiếc váy ban đầu.
Chu Diệu thở ra một hơi, sải bước đuổi theo, không xa không gần mà đi theo cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, suy nghĩ có chút loạn. Đôi khi anh cảm thấy những gì anh nói tối hôm qua cũng không sai, đôi khi anh lại cảm thấy lời mình nói có chút quá đáng, trong lòng anh cũng không có ghét bị quản thúc như vậy.
Tuy rằng ban đầu cảm thấy Ôn Duyệt thường xuyên khóc sướt mướt rất phiền, nhưng sau này, khi nhìn thấy cô khóc, cảm xúc phiền chán ban đầu liền chuyển thành cảm giác chua xót không thể diễn tả.
Chu Diệu không biết loại cảm xúc này là gì, anh chỉ biết đó chắc chắn không phải là phiền chán.
Thời tiết hôm nay cũng thật tốt, không một gợn mây, bầu trời trong xanh như được gột rửa. Thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, làm lay động những hoa màu xanh mướt trong ruộng, phát ra âm thanh xào xạc dễ nghe.
Ôn Duyệt đi trong một biển màu xanh lục, tâm tình yên bình đến lạ.
Cô biết Chu Diệu đi theo phía sau, anh muốn đi theo thì cứ đi theo.
Trên đồng ruộng, những thôn dân đầu đội mũ rơm đang khom lưng vùi đầu làm việc, ánh mặt trời làm cho gương mặt họ đỏ bừng, mồ hôi chảy dài xuống, quần áo hầu hết đều ướt sũng.
Nhìn họ làm việc vất vả như vậy, Ôn Duyệt càng quyết tâm đi học trở lại trong nửa năm tới. Cô không thể chịu được sự vất vả như vậy.
“Ồ, là Ôn Duyệt à, hai vợ chồng son đi đâu vậy?” Thôn dân làm việc trong ruộng nhìn thấy Ôn Duyệt đều rất ngạc nhiên, sau khi cô và Chu Diệu kết hôn, dường như không thấy cô xuất hiện nhiều trước mặt họ.
Trước khi kết hôn, ít nhất mỗi ngày cô còn lên núi cắt cỏ heo, họ có thể nhìn thấy.
Ôn Duyệt từ trong đầu tìm kiếm ký ức về người trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi đáp: “Chú Phương, cháu chỉ đi dạo xung quanh một chút thôi.”
“Ở trong thôn đã hơn mười năm còn không có xem đủ à, có gì đẹp mà xem.” Chú Phương kỳ quái nhìn cô một cái, sau đó xua xua tay, trong miệng còn lẩm bẩm: “Xem đi xem đi, tôi tiếp tục làm việc, tôi nghĩ chính là không việc gì làm nên rảnh rỗi mà.”
Ôn Duyệt làm lơ câu nói sau kia, mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.
Không thể không nói, phong cảnh ở Hồng Sơn thôn vẫn rất đẹp, tứ phía núi vây quanh, cửa thôn còn có một con sông, non xanh nước biếc bao quanh, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nếu đây là thời điểm đời sau của cô, chỉ cần cải tạo một chút, có thể trở thành địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng của làng quê giải trí trong tương lai.
Ôn Duyệt dọc theo bờ ruộng một đường đi về phía trước, bất ngờ đụng phải một cô gái trẻ trạc tuổi cô.
“Ôn Duyệt?” Vẻ mặt của đối phương có chút kinh ngạc, tầm mắt quét qua người cô hai vòng, lộ ra nụ cười kỳ quái: “Đã lâu không gặp a, nghe nói cô kết hôn? Cùng với ai kết hôn vậy?”
Ôn Duyệt lật lại trí nhớ của mình.
Cô gái này tên là Phương Lan Hoa, trước kia từng là bạn tốt của nguyên chủ. Nhưng hình như từ hồi cấp hai, Phương Lan Hoa nhìn thấy đối tượng mà cô ta thầm mến tỏ tình với nguyên chủ, tuy rằng nguyên chủ không đồng ý, cô ta vẫn đơn phương ghen ghét nguyên chủ.
Sau đó cha mẹ nguyên chủ qua đời, bị bác gái ép phải thôi học, cô ta đã cười nhạo nguyên chủ. Kết quả không bao lâu cô ta cũng thôi học gả chồng, gả sang thôn Hồng Hà bên cạnh, hai người cũng chưa gặp lại nhau.
Không phải là bạn bè, chỉ là người râu ria thậm chí còn có xích mích.
Ôn Duyệt đưa ra kết luận, trên mặt tươi cười không thay đổi, nhẹ nhàng trả lời: “Không nói cho cô biết.”
Phương Lan Hoa cứng người, lại hừ hai tiếng: “Cô không nói tôi cũng biết, cô gả cho tên lưu manh Chu Diêu nổi danh ở thôn chúng ta, khoảng thời gian trước còn bị anh ta đánh vào bệnh viện.” Lời nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
“Biết mà còn hỏi.” Ôn Duyệt liếc nhìn cô ta một cái, “Cô có bệnh à?”
“Sao cô còn mắng chửi người? Cô mới là có bệnh, Ôn Duyệt, cô quên trước đây mọi người đều gọi cô là đồ sao chổi, Tang Môn tinh sao?” Phương Lan Hoa tức muốn hộc máu, giọng nói càng ngày càng lớn, nước miếng bay tứ tung.
Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Người khác nói cái gì thì là cái đó sao? Tôi đây cũng nói cô là Tang Môn tinh, đồ sao chổi, cô cũng giống vậy à?”
Phương Lan Hoa sắc mặt nháy mắt đỏ lên: “Rõ ràng là cô! Tôi lại không khắc c.h.ế.t cha mẹ, dựa vào cái gì nói……”
“Cô lặp lại lần nữa, ai khắc c.h.ế.t cha mẹ?”
Chu Diệu nhìn thấy Ôn Duyệt đang cùng người khác nói chuyện phiếm, vốn định ở phía sau đợi, dáng người cao lớn gần 1m9 mà ngồi xổm ở bờ ruộng bên cạnh, nhìn có chút ủy khuất. Anh duỗi tay không thương tiếc nhổ cỏ dại ở ven ruộng, túm và nhổ ra một bó lớn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo sang một bên, tâm tư căn bản là không ở chỗ này, động tác không chút để ý.
Anh là đang suy nghĩ làm thế nào để dỗ người, đột nhiên nghe thấy người phụ nữ đứng đối diện với Ôn Duyệt rống lên một tiếng, nói những lời tục tĩu.
Nghe được từ ‘ Tang Môn tinh ’, “đồ sao chổi “, sắc mặt Chu Diệu đột nhiên trầm xuống, đứng lên bước qua, lạnh giọng hỏi: “Cô nói ai là đồ sao chổi Tang Môn tinh, hả?”
Người đàn ông sắc mặt u ám, mặt mày lạnh lùng, cảm giác áp bách ập vào trước mặt khiến mặt Phương Lan Hoa tái nhợt.
Đầu óc cô ta nhất thời trống rỗng, không hiểu người đàn ông này từ đâu xuất hiện, thật kỳ quái, vừa rồi tại sao lại không nhìn thấy. Nhìn vẻ mặt hung dữ của đối phương, cô ta run rẩy lắp bắp không nói nên lời.
Chu Diệu nhíu mày, giọng điệu thô lỗ: “Nói chuyện, vừa rồi không phải còn hét to à, sao bây giờ lại câm miệng rồi? Tôi hỏi cô, cô nói ai là Tang Môn tinh?”
“Lại, lại lại không phải là tôi nói trước.” Phương Lan Hoa lắp bắp, “Là Ôn Duyệt mở miệng mắng tôi trước, cô ta nói tôi có bệnh.”
Chu Diệu cười lạnh: “Vợ tôi nói sai sao? Cô không phải có bệnh thì là gì?”
Anh kỳ thật cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh tin chắc Ôn Duyệt không phải là người sẽ chủ động đi gây rắc rối. Với lá gan bé xíu đó, cô nào dám chủ động gây rối?
Phương Lan Hoa có chút chột dạ, dù sao cô ta quả thật là muốn chế nhạo Ôn Duyệt.
Cô ta nhìn Chu Diệu đang chắn trước người Ôn Duyệt. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp săn chắc trên người không thể che giấu, nếu bị đánh một đòn, không biết sẽ đau đến mức nào
“Tôi, tôi còn có việc, không nói cùng các người nữa!” Phương Lan Hoa cúi đầu, nhanh chóng vòng qua đôi vợ chồng trẻ trước mặt chạy nhanh như thể lửa đốt đến mông. Với tốc độ kia, không đi tham gia thi chạy nước rút thì thật đáng tiếc.