Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Máy may.” Chu Diệu hơi nhướng mày, một tay mở tấm vải đen ra, lộ ra một chiếc máy may màu đen mới tinh. Vẻ mặt anh bình thản, nhẹ giọng nói: “Không phải em thích sửa quần áo sao, dùng máy may sẽ thuận tiện hơn.”

“Anh còn mua cho em hai đôi giày da, còn có cái gì mà đồ trang điểm? Những thứ này anh không hiểu, em tự xem đi.”

Đều là những món đồ hoa mỹ, Chu Diệu cũng không biết Ôn Duyệt có thích hay không, anh đều mua theo lời giới thiệu của nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hóa.

Ôn Duyệt ngẩn người: “Đều là mua cho tôi sao?”

Chu Diệu: “Đúng vậy, em đến xem xem có thích không.”

Ôn Duyệt do dự hai giây, vẫn đứng dậy đi qua.

 

Trong giỏ có rất nhiều đồ vật, bao gồm hai đôi giày da mà Chu Diệu nhắc tới, còn vó kem dưỡng da, thuốc mỡ ngọc trai, phấn thơm, kem chống nhăn, son môi đổi màu......

“Thế nào? Em có thích không?” Chu Hiệu gắt gao hỏi, đôi mắt đen sâu thẩm vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt Ôn Duyệt, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của cô.

Nhìn như không chút để ý, nhưng kỳ thật trong lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi.

Ôn Duyệt im lặng càng lâu, trái tim anh lại đập càng nhanh.

“Cảm ơn, tôi rất thích.” Ôn Duyệt cảm nhận được Chu Diệu đang lấy lòng, hơi mềm lòng, cô nhướng mi nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói: “Chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi.”

 

Chu Diệu ngẩn ra hai giây, sau đó vội vàng gật đầu đồng ý: “Được.”

Ôn Duyệt: “Vào phòng nói chuyện.”

Hai người vào phòng, mặt đối mặt ngồi ở trước bàn. Tư thế ngồi của Chu Diệu rất ngay ngắn, lưng thẳng, hai tay đặt ở trên mặt bàn, gương mặt đẹp trai có chút bất an. Trông rất giống một học sinh bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng viết bản tự kiểm điểm vì phạm sai lầm.

Đôi mắt Ôn Duyệt nhịn không được cong cong, nhẹ giọng nói: “Chỉ là nói chuyện bình thường thôi, anh không cần phải căng thẳng như vậy.”

“Căng thẳng cái gì, anh không có căng thẳng.” Chu Diệu đúng kiểu “vịt c.h.ế.t cái mỏ vẫn còn cứng”, lén lút đưa tay xuống ống quần trộm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, “Muốn nói chuyên gì?”

Ôn Duyệt cũng không vạch trần anh, nói: “Chúng ta nói xem rốt cuộc là tôi tức giận cái gì đi.”

Chu Diệu lập tức tỉnh táo tinh thần, đôi mắt lấp lánh.

Ôn Duyệt rũ mắt, không nhìn anh, che giấu sự bối rối trong mắt, nhỏ giọng nói: “Lý do đầu tiên khiến tôi tức giận là anh nói sẽ trở về ăn cơm tối nhưng kết quả lại trở về rất muộn và còn uống rượu nữa, lý do thứ hai chính là anh chê tôi quản anh quá nhiều, phiền phức.”

Chu Diệu đột nhiên chen vào nói: “Đó là anh đầu óc không bình thường, anh không chê em phiền, một chút cũng không, nếu em không tin anh có thể thề.”

“Không cần thề.” Ôn Duyệt cười cười, tiếp tục nói, “Lý do thứ ba là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là anh cái gì cũng không chịu nói cho tôi biết. Đi thành phố làm cái gì, vì sao đi đến nhà bà nội Phương nhưng không mang tôi theo, tâm tình vì sao lại không tốt, những điều này anh đều không nói, khiến tôi có cảm giác như mình vẫn là một người ngoài vậy……”

Lông mày Chu Diệu bắt đầu nhăn lại, rất thẳng thắn mà trả lời: “Trước đây anh đã hỏi em, em nói không muốn quản.”

Ôn Duyệt: “……” Con gái đều là khẩu thị tâm phi! Biết khẩu thị tâm phi là có ý gì không?

Hiển nhiên, đông chí Chu Diệu, một thẳng nam sắt thép không hề biết “khẩu thị tâm phi” là gì. Anh nhăn mày tiếp tục giải thích: “Về việc uống rượu, anh vốn cho rằng có thể trở về sớm, cũng không định uống nhiều. Sở dĩ không mang em đi cùng là vì nếu em đi chắc chắn sẽ không thể ăn được gì ngon, nói không chừng còn phải vào bếp nấu ăn, anh không muốn em làm việc.”

“Hơn nữa, đó cũng không phải là họ hàng, ông ấy là bạn của cha anh, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại. Tâm tình không tốt là bởi vì lúc uống rượu nghĩ đến một số việc không vui trong quá khứ, không nói cho em biết là sợ sau khi biết, em sẽ cười nhạo anh.”

Chu Diệu lại nhướng mày, ngay thẳng mà nói: “Anh là người rất sĩ diện.”

Ôn Duyệt: “……”

Ôn Duyệt nhìn anh: “Hiện tại anh không sĩ diện sao?”

“Vợ cũng sắp chạy mất rồi, còn cần sĩ diện làm gì.” Giọng nói Chu Diệu trầm thấp, nhìn thấy vẻ mặt Ôn Duyệt cuối cùng cũng không còn lạnh lùng xa cách như ngày hôm qua, thân thể căng chặt của anh hơi thả lỏng, đẩy cái ghế đang ngồi lùi ra một chút, giải phóng đôi chân dài đáng thương dưới gầm bàn.

Ôn Duyệt nghe xong đỏ mặt.

Cô cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để ý đến nhiệt độ trên da đang dần tăng lên, bình tĩnh nói: “Vậy anh nói đi, nhớ tới những việc không vui gì?”

“Liên quan đến ba anh.”

Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Chu Diệu lười biếng đặt lên bàn, đôi mắt hơi nheo lại, hàng mi dài dày che đi cảm xúc trong mắt anh: “Quan hệ của anh và ba không tốt, sau khi mẹ anh qua đời, anh không bao giờ gọi ông ấy là ba nữa.”

Ôn Duyệt sửng sốt, theo bản năng tìm kiếm trong đầu những thông tin và ký ức về Chu Diệu.

Chỉ là trong cuốn tiểu thuyết đó, Chu Diệu chỉ là một nhân vật phụ tầm thường, rất nhỏ bé, không có nhiều vai diễn như nhân vật chính trong nguyên tác. Chỉ nói rằng anh là một tên lưu manh có tiếng xấu trong thôn, nguyên chủ gả cho anh không đến mấy năm thì liền chết, sau đó không còn thông tin gì về anh trong cốt truyện.

Mà trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có, dù sao thì trước khi kết hôn, cô và Chu Diệu cũng không có tiếp xúc nhiều.

“Sau khi mẹ mất, ông ấy coi anh như không tồn tại, mỗi ngày làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, làm việc đến chết, không quan tâm đến bất cứ việc gì trong nhà. Lúc ấy anh còn nhỏ, chắc khoảng 5_6 tuổi, bà nội không chịu được cho nên mới mang anh về nuôi.”

“Ông ấy đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của mẹ là do anh gây ra, bởi vì lúc trước mẹ anh hỏi anh muốn có em trai em gái không, anh nói muốn, cho nên mới dẫn tới mẹ anh bị khó sinh, một thi hai mệnh.” Giọng điệu Chu Diệu thực bình tĩnh.

Có lẽ vì thấy nó rất có ý tứ, nên thậm chí còn cuời nhẹ hai tiếng.

Vẻ mặt của Ôn Duyệt có chút phức tạp.

Cô không ngờ cha của Chu Diệu lại không đáng tin như vậy, khó sinh qua đời là một việc ngoài ý muốn, sao lại có thể đổ lỗi cho Chu Diệu? Lúc đó anh cũng chỉ là đứa bé năm, sáu tuổi, anh có thể biết cái gì……

“Anh nhớ rõ có một lần, trong thôn có mấy đứa bé lớn hơn anh hai tuổi mắng anh là không cha không mẹ, có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, cha cũng mặc kệ. Anh đánh nhau cùng bọn họ, đem người ta đánh vỡ đầu, người nhà bọn họ tìm tới cửa.”

“Anh cùng bà nội giải thích vì sao lại đánh nhau, ông ấy ở bên cạnh nói một câu: Đứa bé đó cũng không nói sai, anh chính là không mẹ cũng không cha, ông ấy không phải là cha anh, cứ coi như ông ấy đã chết.”

Ôn Duyệt trừng lớn đôi mắt, nhịn không được: “Ông ấy sao có thể nói như vậy……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK