Ôn Duyệt liếc nhìn bài tập trên bàn: “Cũng gần xong rồi.”
Chu Diệu: “Vậy em làm tiếp đi.”
Anh vỗ Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào bảo hai người lăn ra khỏi phòng, đừng quấy rầy Ôn Duyệt làm bài tập.
Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào nhìn sách giáo khoa và bài tập ở trên bàn với vẻ mặt kính sợ, nhanh chóng rời khỏi phòng mà không phát ra chút tiếng động, sợ cắt đứt suy nghĩ của Ôn Duyệt. Những người mù chữ chưa từng đi học như họ, đối với những người có học thức tự nhiên có một loại kính sợ và ngưỡng mộ.
Làm xong bài tập, Ôn Duyệt ra khỏi phòng, mới phát hiện ba người bọn họ đã chuẩn bị và rửa sạch rau củ, chỉ còn chờ cô tới nấu.
Đừng nói, có ba người trợ thủ, việc nấu nướng trở nên đặc biệt thư giản, có người rửa rau, có người rửa chén.
Sau khi ăn cơm xong, cô lấy nước đi tắm, ngày mai không cần phải dậy sớm để tự học buổi sáng nên Ôn Duyệt cũng không cần đi ngủ sớm. Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, trong tay cầm một cuốn sách. Sách này là cô mượn từ hiệu sách cùng với Lý Niệm Thu.
Năm cuối trung học, cô và Lý Niệm Thu đã học xong phần lớn, chỉ cần lúc đi học ôn tập một chút, thời gian còn lại có thể dùng để đọc sách ngoại khóa, bổ sung kiến thức.
Xem được một lát, Chu Diệu mang theo một thân hơi nước trở về phòng.
Chu Diệu mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, tóc ướt dầm dề, những giọt nước theo những đường cơ bắp săn chắc trên cánh tay chảy xuống. Đôi mắt đen láy của anh liếc nhìn cuốn sách trên tay Ôn Duyệt mấy lần, thuận tay vuốt mái tóc quá dài trên trán, lộ ra đôi lông mày đen dày sắc bén và đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.
Thấy Chu Diệu nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay, Ôn Duyệt mỉm cười hỏi: “Anh có muốn xem cùng em không?”
Chu Diệu dịch tầm mắt, thanh âm nặng nề: “Anh chỉ mới tốt nghiệp tiểu học thôi, xem không hiểu mấy thứ này.”
“Tốt nghiệp tiểu học thì làm sao, anh thông minh như vậy, nhất định là xem hiểu.” Ôn Duyệt vẫy tay, “Nếu có chữ nào không biết em sẽ dạy cho anh nha, mau tới đây.” Học thêm một vài chữ và đọc thêm ít sách luôn là điều tốt.
Chu Diệu nghe vậy mím môi mỏng, lên giường tới gần Ôn Duyệt, ngồi ở bên cạnh cô, thân hình cao lớn của anh trực tiếp bao phủ lấy cô.
Cánh tay của hai người dán vào nhau. Một bên căng chặt rắn chắc, một bên mềm mại tinh tế. Nhiệt độ trên người anh hơi cao làm Ôn Duyệt có chút không được tự nhiên, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, nhập vai làm một giáo viên, lật sách lại trang đầu tiên.
Giọng nói mềm như bông của cô vờn quanh ở bên tai, vừa mới bắt đầu lực chú ý của Chu Diệu căn bản là không đặt ở trên sách.
Những chữ mà anh biết hoặc không biết, giờ phút này anh hoàn toàn đều không nhận biết, ở trong mắt anh biến thành những con kiến, chui vào lỗ tai đi vào trái tim nhẹ nhàng leo lên, mang theo cảm giác ngứa ngáy tê dại.
“Chu Diệu? Anh nghiêm túc một chút!” Giọng nói mềm mại của Ôn Duyệt mang theo chút hờn dỗi, lúc tức giận đôi mắt ẩm ướt có chút sáng hơn so với ngày thường.
Chu Diệu chột dạ mà ho khan hai tiếng: “Anh đang nghiêm túc mà.”
Ôn Duyệt: “Vậy anh đọc lại một chút những gì mà em vừa mới nói.”
Chu Diệu im lặng: “……”
Ôn duyệt khẽ cắn môi: “Nhìn vẻ mặt của anh liền biết anh không nghiêm túc nghe, còn muốn gạt em!” Điều này giống như học sinh trong giờ học lại làm việc riêng, cho rằng giáo viên sẽ không phát hiện được, nhưng lại không biết giáo viên đứng ở trên bục giảng là có thể nhìn đến rõ ràng.
Chu Diệu giơ tay sờ sờ chóp mũi, thấp giọng xin lỗi: “Anh sai rồi, bây giờ anh nhất định sẽ nghiêm túc nghe.”
Ôn Duyệt hừ hai tiếng: “Tốt nhất là anh nên như vậy.”
Chu Diệu vực lên tinh thần, cố gắng hết sức lắng nghe lời Ôn Duyệt nói. Nghe một lúc, thật đúng là anh có thể nghe hiểu, nghĩ thầm nếu lúc trước đi học gặp được giáo viên giống như vợ anh vậy, nói không chừng anh sẽ không cảm thấy đi học không thú vị.
Bóng đêm dần dần tối hơn.
Ôn Duyệt cái ngáp một cái, đuôi mắt tràn ra nước mắt buồn ngủ: “Ngày mai chúng ta lại xem tiếp, em buồn ngủ.”
“Được rồi, đi ngủ đi.” Chu Diệu cười cười, đứng dậy xuống giường đi tắt đèn.
Ôn Duyệt là thật sự buồn ngủ, nừa nằm xuống giường chưa đầy hai phút hô hấp đã ổn định, ngủ rất điềm tĩnh. Khi tay chân cô bắt đầu không yên phận, Chu diệu bắt lấy tay chân cô, động tác vừa nhanh nhẹn lại thuần thục mà ngăn chặn, tay dài nhẹ nhàng ôm lấy cô, cọ cọ vào đầu Ôn Duyệt rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, khi Ôn Duyệt mở mắt ra lại gần gũi đối mặt với Chu Diệu, biểu tình mờ mịt hai giây liền khôi phục bình tĩnh. Quét mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nghĩ hôm nay không cần đi học, nhắm mắt lại ngủ nướng.
Tỉnh lại một lần nữa bên cạnh đã không còn ai, trong sân im ắng. Chu Diệu có lẽ đã cùng với Nhậm Nghiệp Lương bọn họ đi vào thành phố bày quán bán hàng.
Ôn Duyệt rời giường rửa mặt, nấu một phần sủi cảo ăn, sau đó giặt quần áo quét tước vệ sinh trong nhà, tiếp theo đọc sách một lát.
Giữa trưa bọn họ sẽ không trở về, Ôn Duyệt lại tùy tiện ăn chút mì sợi, buổi chiều liền ngồi ở trước máy may dẫm máy may. Chờ đến 3 giờ buổi chiều, cô đi ra ngoài mua đồ ăn.
Thịt gà, thịt bò, thịt heo……
Khoai tây, cải trắng, nấm rơm……
Thuận tiện lại mua thêm chút miến.
Món lẩu quan trọng nhất chính là gia vị và nước lẩu, trong nhà gia vị có hơi thiếu, Ôn Duyệt lại đi đến Cung Tiêu Xã dạo, mua không ít gia vị còn thiếu trong nhà. Đồ vật có chút nhiều, về đến nhà vừa buông ra liền nhìn thấy vài vệt đỏ trên những ngón tay trắng nõn của cô.
Có hơi đau, Ôn Duyệt thổi thổi hai cái, lấy đồ ăn trong túi ra, bỏ vào trong chậu sắt lớn, rồi cẩn thận rửa sạch.
Rửa được một lúc thì ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa.
“Duyệt Duyệt, cậu có ở nhà không?” Giọng nói của Lý Niệm Thu từ ngoài cửa truyền đến.
Ôn Duyệt giương giọng đáp lại: “Ở đây ~”
Cô mở cửa sân ra, hai chị em Lý Niệm Thu còn có bà nội Phương và Lộ Lộ đều đứng ở bên ngoài. Ôn Duyệt cười mắt cong cong: “Mau vào đi.”
“Đang rửa rau sao? Nhiều như vậy?” Lý Niệm Thu liếc mắt một cái liền thấy được rau củ trong chậu sắt lớn, có chút kinh ngạc.
Ôn Duyệt cười nói: “Nhiều người, nên phải chuẩn bị nhiều thêm một chút.”
“Để tớ giúp cậu rửa.” Lý Niệm Thu cuốn ống tay áo lên.
Ôn Duyệt không cự tuyệt, nhưng lễ phép cự tuyệt sự giúp đỡ của bà nội Phương, cô mang một chiếc ghế dựa ra ngoài sân để cho bà ngồi nghỉ ngơi.
“Bọn họ buôn bán thế nào rồi?”
“Nghe nói cũng không tệ.”
Hai người vừa rửa rau vừa trò chuyện.
Đồ ăn đều đã rửa xong rồi, bắt đầu xắt rau dự phòng. Khoai tây cắt miếng, thịt bò thịt heo cũng đều cắt miếng bỏ vào trong tủ lạnh, chờ Chu Diệu bọn họ trở về lại lấy ra. Dù sao hiện tại là thời điểm nắng gắt nhất của mùa hè.