Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vốn cho rằng trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của cô và Chu Diệu đã được cải thiện rất nhiều, hiện tại mới biết được, thì ra chỉ có mình cô ảo tưởng, chỉ có mình cô mong muốn. Người ta căn bản không xem cô là cái gì cả, thậm chí còn cảm thấy phiền phức.

Ôn Duyệt cô chỉ là một tên hề!

Ôn Duyệt không kiềm chế được cảm xúc, ôm chăn che đầu lại, khóc đến có chút đau lòng.

Chu Diệu là người đầu tiên mà cô gặp khi ở niên đại này, là người chồng trên danh nghĩa của cô. Tuy rằng có đôi khi tính tình tệ một chút, có thói quen không tốt, nhưng cũng giúp đỡ cô rất nhiều, cho nên đối với anh Ôn Duyệt có chút ỷ lại, cô cũng đã nghĩ muốn hòa hợp chung sống với anh, nếu có thể phát triển tình cảm thì càng tốt.

Nhưng kết quả người ta lại ghét bỏ cô phiền phức, cô còn giữ mối quan hệ này làm gì.

Ôn Duyệt nức nở nhắm mắt lại, thò ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng vì kiềm nén, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

 

Chu Diệu xoa xoa cái đầu đau nhức khó chịu, bước chân nặng nề đi vào phòng bếp, múc nước lạnh rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Anh nghiêng đầu, tùy ý để những giọt nước dọc theo gò má rơi xuống, trong đầu loáng thoáng hiện ra hình ảnh mơ hồ, ngắt quãng không rõ ràng. Chỉ có thể nhớ được Ôn Duyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói chuyện với anh, nhưng lại không nhớ được đã nói cái gì.

Chết tiệt. Lần sau phải uống ít rượu thôi. Chu Diệu không thường xuyên uống rượu.

Anh lắc lắc đầu, đứng vững, sau đó xách theo thùng gỗ múc nước đi vào phòng tắm nhỏ tắm rửa, tùy ý mặc một chiếc quần xà lỏn, rồi lắc lư đi về phòng.

Bật đèn trong phòng lên, Chu Diệu lập tức nhìn thấy bộ quần áo màu trắng được xếp gọn gàng ở trên giường. Anh sửng sốt, theo bản năng đi về phía trước hai bước, duỗi tay chuẩn bị nhìn xem, thấy trên tay còn có vết nước, liền lau qua hai cái trên ống quần.

 

Sau khi lau khô, anh mới lấy ra xem.

Áo sơmi màu trắng, có một số đoạn trúc và lá trúc được thêu bằng chỉ đen ở túi áo trước ngực, nhìn khá đơn giản và trang nhã, kiểu dáng cũng rất đẹp, nhìn không thua gì những bộ quần áo từ Thượng Hải mang về.

Đây là lần đầu tiên có người làm quần áo cho anh, bộ quần áo đầu tiên đặc biệt làm riêng cho anh.

Bà nội tuy rằng thiên vị anh, nhưng bởi vì tính tình của Lâm Phương và hai người con trai khác, bà cũng không thể quá thiên vị. Hơn nữa công việc thường ngày cũng nhiều, không có thời gian để làm quần áo cho anh.

Chu Diệu rất là quý trọng mà s.ờ so.ạng hai cái, đặt sang một một bên dự định ngày mai mùi rượu trên người tan hết sẽ mặc

Mặc dù đã tắm rồi nhưng mùi rượu vẫn còn, sợ dính vào quần áo.

Anh lại lần nữa gấp quần áo lại, trân trọng và cẩn thận đặt lên chiếc ghế bên cạnh, tắt đèn lên giường nằm một lát, đầu lại đau nhức.

Nghĩ đến một số chuyện không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ.

Chu Diệu gắt gao nhíu mày, trở mình, ngủ không yên. Mãi cho đến sáng ngày hôm tỉnh lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, đau như nổ tung, cổ họng cũng không thoải mái, ngứa ngáy.

Anh ngồi dậy, xoa huyệt thái dương liếc mắt nhìn.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng rồi, hình như là 8-9 giờ sáng rồi, thức dậy muộn hơn so với ngày thường rất nhiều. Chu Diệu thở ra một hơi, nhíu chặt mày mang giày mặc quần áo vào, lúc đưa tay lấy bộ quần áo được ném trên đầu giường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó nhìn sang bên cạnh.

Ở trên chiếc ghế cách giường không xa, có một chiếc áo sơmi trắng được lặng lễ đặt ở đó.

Không phải mơ mà là sự thật.

Chu Diệu nhịn không được khóe miệng nở nụ cười, tâm tình vui vẻ mặc quần áo đi ra ngoài, cũng không thèm để ý đến cơn đau đầu của mình nữa.

Mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Duyệt đang phơi quần áo.

Anh ho nhẹ một tiếng, mặt mày hiếm khi ôn hòa: “Chào buổi sáng, buổi sáng ăn gì, có còn không?”

Ôn Duyệt giũ giũ quần áo trong tay treo lên giá phơi quần áo, ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái không nói chuyện. Chờ đến khi phơi xong quần áo, cô xách thùng lên đặt lại vào phòng bếp, đi qua bên người Chu Diệu mới nhàn nhạt nói một câu.

“Không có, muốn ăn thì tự mình làm.”

Chu Diệu: “?”

Sao đột nhiên lại lãnh đạm như vậy?

Chu Diệu kêu lên một tiến, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ôn Duyệt, nhướng mày: “Em làm sao vậy, sao tâm tình lại không được tốt, ai làm cho em không vui, hay lại có người bắt nạt em?”

Ôn Duyệt nhìn thấy trong mắt Chu Diệu đầy vẻ mờ mịt, cười cười, vươn một cái tay khác mở ngón tay của anh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ra: “Chuyện tối hôm qua anh đều không nhớ?”

Tối hôm qua?

Chu Diệu nhíu mày nhớ lại một chút, đem những hình ảnh rời rạc trong đầu ghép nối lại. A, anh nhớ ra rồi, ngày hôm qua, trước khi ra ngoài anh đã nói với Ôn Duyệt buổi tối sẽ trở về ăn cơm, kết quả lại cùng với Trần Ngũ Minh uống quá nhiều.

Chuyện này quả thật là anh không đúng.

Chu Diệu nghĩ nghĩ, sau đó lại nhớ tới chuyện xảy ra sau khi về nhà. Nhớ tới việc anh đã không kiên nhẫn mà chỉ trích Ôn Duyệt quản chuyện quá nhiều, ghét bỏ cô luôn là khóc khóc……

Chu Diệu: “……”

Ôn Duyệt cười: “Tôi vẫn còn nhớ rõ những lời anh nói.”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn mang theo nụ cười, nhưng Chu Diệu cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng và xa cách ẩn dưới nụ cười đó. Trong lòng anh có chút không thoải mái, thấp giọng giải thích: “Tối hôm qua anh uống quá nhiều rượu, đầu óc không được tỉnh táo, em đừng chắp nhặt với anh.”

“Không cần phải cùng tôi giải thích, tôi đều hiểu.”

Tục ngữ nói rất đúng, lời nói khi uống say đều là lời nói thật. Cô quả thật muốn giúp Chu Diệu sửa lại những thói quen xấu, dù sao thì cô cũng dự định sẽ cùng anh sống thật tốt. Nhưng Ôn Duyệt không ngờ rằng oán khí của anh lại lớn như vậy, loại chuyện mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh thế này, cô thật sự không làm được.

Một khi đã như vậy, thì cứ điều chỉnh lại vị trí của cả hai, cứ xem như là một người bạn thuê chung nhà vậy. May mà tiền cưới lúc trước Chu Diệu cho cô vẫn chưa động tới, sau này cũng không có ý định động tới, để đó và đợi sau này anh cần thì trả lại.

Chờ sau khi cô có thể hoàn toàn hòa nhập và quen thuộc với thời đại này, cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để tách khỏi Chu Diệu, nam cưới nữ gả không liên quan với nhau. Dù sao hai người bọn họ cũng không có giấy đăng ký kết hôn, đi đến một nơi không ai biết, thì cũng không có ai biết bọn họ đã kết hôn.

Tối qua Ôn Duyệt suy nghĩ việc này đến tận nửa đêm, nghĩ kỹ rồi cô mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi, buổi sáng lại dậy quá sớm, hơn nữa cô lại khóc nhiều nên bây giờ mắt cô có chút khó chịu.

Nói xong câu đó cô liền đi về phòng đóng cửa lại, dự định ngủ thêm một chút, cũng mặc kệ vẻ mặt của Chu Diệu là cái gì.

Đêm qua đều đã nói như vậy rồi, ai còn để ý đến anh.

Chu Diệu bị cự tuyệt đứng ngoài cửa phòng: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK