Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cử chỉ dịu dàng và giọng nói mềm mại này, Chu Diệu sao có thể chống cự được, anh lập tức giơ tay đầu hàng, đồng ý: “Được, ăn sáng trước.”

“Mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt.

Chu Diệu nghe lời mặc áo khoác vào, đi theo Ôn Duyệt ra khỏi phòng, trong tay còn bưng chậu nước.

“Ra rồi? Vừa lúc, cơm sáng đã nấu xong rồi.” Lý Niệm Thu nhìn vợ chồng son một trước một sau ra tới, trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng đã thay quần áo xong và đi ra.

Mấy ngày nay ở trên xe lửa không có thay quần áo, mặc dù là trời lạnh, nhưng ở trên xe lửa mùi gì cũng có, bộ quần áo trên người cũng bắt đầu phát ra mùi hôi.

 

Phương Lộ Lộ rõ ràng là rất vui, vẫn luôn ở trong lòng của Phương Thạch Đào không chịu xuống, cô bé ôm chặt cổ của Phương Thạch Đào dường như sợ buông ra anh trai của cô bé sẽ biến mất không thấy tăm hơi, hốc mắt cũng hồng hồng, rõ ràng là đã khóc.

Bữa sáng được ăn ở trong phòng, trước bàn vây đầy người, tràn ngập giọng nói lớn tiếng của Nhậm Nghiệp Lương, không khí trở nên rất náo nhiệt.

Lý Niệm Thu cảm thấy rất hứng thú đối với Thượng Hải, vừa ăn cơm vừa dò hỏi những vấn đề liên quan đến Thượng Hải. Mà Nhậm Nghiệp Lương lại là một người nói nhiều, trên cơ bản anh ta sẽ trả lời bất cứ điều gì mà Lý Niệm Thu hỏi.

“Nói như vậy, sự phát triển tiếp theo của Thượng Hải chắc hẳn sẽ thuộc hàng tốt nhất trong nước.” Lý Niệm Thu suy tư, nghĩ thầm thay đổi nguyện vọng đi đến Thượng Hải quả thật không tồi, ở bên kia có rất nhiều cơ hội để phát triển.

Nhậm Nghiệp Lương uống một ngụm canh nóng, mơ hồ không rõ nói: “…… Đó là đương nhiên, Thượng Hải có tiềm lực rất lớn, người ở đó lương một tháng ít nhất cũng ba bốn trăm đồng! Nhìn nơi này của chúng ta xem, một tháng chỉ mấy chục đồng, chậc chậc, không thể so a không thể so.”

 

Ôn Duyệt cũng đang nghe, nhưng Nhậm Nghiệp Lương không tiết lộ nhiều thông tin về những gì họ đã làm trong mấy tháng qua ở Thượng Hải, chỉ nói Thượng Hải phát triển rất nhanh, không nói rõ bọn họ ở Thượng Hải đang bận rộn cái gì.

Ăn sáng xong, Tưởng Đông giành việc đi rửa chén.

Lý Niệm Thu cùng Nhậm Nghiệp Lương và những người khác ngồi ở trong phòng bà nội Phương sưởi ấm, tiếp tục hỏi những vấn đề liên quan đến Thượng Hải.

Trong khi đó, Ôn Duyệt và Chu Diệu trở về phòng.

“Có hơi buồn ngủ, em ngủ cùng anh một lát được không?” Chu Diệu thấp giọng hỏi.

Tuy không có buồn ngủ nhưng Ôn Duyệt vẫn gật đầu đồng ý, cởi áo khoác chui vào trong ổ chăn, chừa một khoảng trống bên ngoài cho Chu Diệu.

Chu Diệu cũng cởi áo khoác ra nằm lên giường, cánh tay dài vòng qua ôm Ôn Duyệt vào lòng.

Mặt cô dính sát vào n.g.ự.c của Chu Diệu, nghe nhịp tim chậm rãi mà mạnh mẽ của anh, nhỏ giọng hỏi: “Mấy tháng nay anh ở Thượng Hải làm cái gì? Chắc là rất mệt đi, anh thật sự đã gầy đi rất nhiều.”

“Vẫn ổn, thật ra cũng không mệt lắm chỉ là tương đối bận rộn.” Chu Diệu trả lời, “Vừa mới bắt đầu, mệt chút cũng là bình thường.”

Ôn Duyệt tiếp tục hỏi: “Anh đang bận làm gì?”

Chu Diệu: “Anh còn có thể bận cái gì, đương nhiên là bận nghĩ cách kiếm tiền……” Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng chậm, dần dần biến mất.

Ôn Duyệt ngước mắt lên nhìn thấy Chu Diệu đã nhắm mắt lại ngủ rồi, hô hấp vững vàng đều đều, dưới mắt xanh đen vô cùng rõ ràng.

Nói chuyện mà cũng có thể ngủ thiếp đi, khẳng định là mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Trong mắt cô mang theo vài phần đau lòng, giơ tay vuốt phẳng đôi mày đang cau lại của Chu Diệu trong lúc anh đang ngủ. Cô muốn ngồi dậy nhưng Chu Diệu ôm cô rất chặt, không chịu buông ra. Vì để không đánh thức Chu Diệu, Ôn Duyệt chỉ có thể thành thành thật thật nằm ở bên cạnh anh.

Nằm một lúc cô cũng cảm thấy buồn ngủ, đi theo ngủ một lát.

Ngủ đến giữa trưa, Ôn Duyệt và Chu Diệu mới tỉnh lại.

Cơm trưa là hai chị em Lý Niệm Thu và bà nội Phương chuẩn bị, đều là những món ăn đơn giản tự nấu. Sau khi ba người Chu diệu trở về, trong nhà rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, còn bàn bạc buổi chiều muốn tổng vệ sinh.

Ôn Duyệt: “Các anh mới trở về, nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi lại tổng vệ sinh, đừng vội, đúng rồi, đêm nay chúng ta ăn lẩu thế nào?”

“Được nha!” Nhậm Nghiệp Lương giơ lên đôi tay tán thành, “Chị dâu, chị không biết, ở Thượng Hải cũng có tiệm lẩu, nhưng hương vị của những tiệm lẩu đó cũng không ngon bằng lẩu mà chị nấu! Hơn nữa người ở bên kia không ăn được cay, em rất muốn được ăn cay.”

Ôn Duyệt cong cong đôi mắt: “Vậy buổi tối tôi sẽ làm cay một chút?”

“Cay cay cay! Muốn cay bao nhiêu cũng được!” Nhậm Nghiệp Lương lớn tiếng đáp lại.

Chu Diệu liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương một cái, quay đầu nhìn Ôn Duyệt nói: “Đừng để ý đến tên đó, muốn ăn cay thì chỉ cần cho một đống ớt vào chén của tên đó là được, sau đó khoá cửa nhà vệ sinh lại.”

Vẻ mặt của Nhậm Nghiệp Lương như đưa đám: “Anh, anh thật tàn nhẫn ~!”

Chu Diệu mặc kệ anh ta.

Cơm nước xong, buổi chiều tuy rằng bọn họ không có quét tước vệ sinh, nhưng mỗi cánh vửa ra vào bọn họ đều dán những câu đối và hoa cửa sổ. Lúc Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ra ngoài mua đồ ăn, còn thuận tiện mua hai cái lồng đèn đỏ treo ở bên ngoài cửa sân.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đất bên ngoài đã có một lớp tuyết đọng, Chu Diệu cầm chổi quét tuyết ở ngoài cửa và trong sân.

Buổi tối mọi người vây quanh ở bên cạnh lò than ăn lẩu, cửa phòng khép hờ, ánh đèn mờ nhạt trong phòng phản chiếu bóng dáng của họ lên cửa kính. Bên ngoài bông tuyết vẫn còn bay, ngẫu nhiên truyền đến tiếng gió gào thét nhưng bị che lấp bởi giọng nói lớn tiếng của Nhậm Nghiệp Lương và tiếng cười ở trong phòng.

“Niệm Thu, ăn tết cậu cũng dẫn theo Tưởng Đông tới huyện thành đi, chúng ta cùng nhau ăn tết, có nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.” Ôn Duyệt mời Lý Niệm Thu đến ăn tết.

Lý Niệm Thu gật đầu đồng ý: “Được.”

Sau khi ăn lẩu xong và dọn dẹp, Lý Niệm Thu dẫn theo em gái sang căn phòng thuê ở bên cạnh để ngủ và nghỉ ngơi.

Ban ngày Ôn Duyệt đã ngủ rất lâu, buổi tối rất tỉnh táo, một chút cũng không buồn ngủ, cô liền lôi kéo Chu Diệu hỏi về tình huống của bọn họ trong khoảng thời gian này ở Thượng Hải.

Chu Diệu biết tránh không khỏi, liền xóa xóa giảm bớt, chọn mấy cái tốt nói: “Mấy tháng này anh đi theo một người bạn cũ của ba anh ở trong đội xây dựng học tập, sau khi học xong sẽ mang theo lão Phương và Nghiệp Lương ra ngoài làm một mình.”

“Chính phủ bên kia đang mạnh mẽ hỗ trợ mua đất có chiết khấu, cơ hội này không thể bỏ lỡ.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, Chu Diệu đây là muốn đầu quân vào lĩnh vực bất động sản? Anh chàng này quả thật rất nhạy bén, lá gan lại lớn..... Tuy rằng trong tiểu thuyết không có viết ra kết cục của Chu Diệu, nhưng Ôn Duyệt cảm thấy anh có năng lực như vậy, nhất định sẽ không tệ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK