Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà nội Phương: “Được được.”

Tuyết đột nhiên trở nên dày đặc, có thể nhìn thấy rõ những bông hoa tuyết to bằng ngón tay cái, trên mái nhà vốn chỉ có một tầng tuyết mỏng đang dần dần dày lên. Ôn Duyệt đứng dậy mở nắp nồi nhìn xem, khói trắng lượn lờ bốc lên từ trong nồi làm mờ tầm nhìn.

“Đăng đăng......”

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Ôn Duyệt nhìn ra ngoài cửa, trong ngày tuyết rơi lớn như vậy, ai sẽ đến gõ cửa chứ, là hai chị em Niệm Thu sao?

“Ai vậy?” Ôn Duyệt giương giọng hỏi.

“Là tớ.” Giọng nói của Lý Niệm Thu từ phía sau cửa truyền đến.

 

“Niệm Thu?” Ôn Duyệt đứng dậy đội tuyết đi tới cửa, mở cửa ra, “Tuyết lớn như vậy sao cậu.....”

Khi mở cửa ra, đập vào mắt lại không phải là Lý Niệm Thu, mà là một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Ôn Duyệt ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, lời nói của cô dừng lại, đôi mắt trong suốt lập tức sáng lên: “Chu Diệu?”

Trên đầu của anh có rất nhiều bông tuyết màu trắng, tơ m.á.u trong mắt rất rõ ràng, một bộ dáng mệt mỏi phong trần.

“Ừ, anh đã trở về.” Chu Diệu môi mỏng cong lên, đôi mày vẫn luôn nhăn lại dần buông ra như băng tuyết tan chảy.

Ôn Duyệt quét mắt nhìn Chu Diệu từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ra đau lòng: “Sao anh lại gầy đi nhiều như vậy?” Ngũ quan so với trước kia càng thêm gầy ốm góc cạnh.

 

“Gầy sao?” Chu Diệu giơ tay sờ sờ mặt.

Hai tháng này, bọn họ không có nghỉ ngơi nhiều, ăn uống cũng không có gì đặc biệt, gầy đi cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nhìn thấy trên mặt của Ôn Duyệt tràn ngập sự đau lòng, khóe miệng còn phiết xuống, một bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc.

Anh lập tức trả lời: “Không phải gầy mà là mở ra.”

Ôn Duyệt: “?” Em thấy anh là muốn mở ra rồi.

“Chị dâu, sao chị chỉ nhìn thấy Diệu ca, em và lão Phương còn ở đây này!” Nhậm Nghiệp Lương kêu to thu hút sự chú ý của Ôn Duyệt.

Ôn Duyệt quay đầu nhìn qua, chần chờ hai giây: “…… Nghiệp Lương, chú hình như béo lên?” Cũng không thể nói là béo, hẳn là cường tráng mới đúng, lão Phương cũng vậy.

Trước kia Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đều hơi gầy, nhưng bây giờ nhìn lại, hai người này đều cường tráng không ít, cũng đen rất nhiều.

Nhậm Nghiệp Lương: “Có béo hơn chút, chị dâu, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, bên ngoài lạnh quá.”

“À ừ, mọi người mau vào nhà đi, mọi người còn chưa ăn sáng phải không?” Ôn Duyệt lúc này mới phản ứng lại, vội vàng xoay người người để cho bọn họ đi vào, cuối cùng đối diện với Lý Niệm Thu, nhìn thấy trêu chọc trong mắt của cô ấy, cô chớp chớp mắt mỉm cười đáp lại.

Bà nội Phương nghe được động tĩnh đi ra, nhìn thấy ba người Chu Diệu, vui vẻ đến hốc mắt đều đỏ lên, nắm lấy cánh tay Phương Thạch Đào liên tục nói béo béo.

Ôn Duyệt chỉ chuẩn bị bữa sáng cho cô, bà nội Phương và Lộ Lộ, bây giờ ba người Chu Diệu trở về, hai chị em Lý Niệm Thu cũng ở đây. May mắn trước đó cô đã làm rất nhiều sủi cảo, hoành thánh và các thức ăn nhanh linh tinh khác đặt trong tủ lạnh, lúc này vừa lúc có thể lấy ra nấu ăn.

“…… Hai ngày này không khí trong nhà không tốt lắm, tớ muốn dẫn Tưởng Đông lại đây hít thở không khí, tới đầu hẻm thì đụng phải Chu Diệu bọn họ.” Lý Niệm Thu giúp Ôn Duyệt nhóm lửa, thuận tiện giải thích một chút vì sao cô lại cùng ba người Chu Diệu đi chung.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Bà nội của cậu lại làm ra chuyện gì sao?”

Lý Niệm Thu bình tĩnh mà ừ một tiếng: “Có thể coi là vậy, bác hai gái nói muốn phân gia, bà nội tớ không đồng ý liền bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.” Dựa theo tính tình cường thế của bà nội cô, sao có thể đồng ý phân gia, trừ phi là bà ta chết.

“Bác hai gái của cậu ăn gan hùm mật gấu sao, dám đề nghị phân gia?” Ôn Duyệt rất kinh ngạc.

Lý Niệm Thu nói: “Khẳng định là bác hai đề xuất, nếu không bác hai gái cũng sẽ không dám nói. Không cần phải xen vào, để cho bọn họ ầm ĩ đi, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”

“Cũng đúng.” Ôn Duyệt gật đầu, “Chỉ còn có nửa năm là có thể rời khỏi nơi này rồi.”

Lý Niệm Thu lộ ra một nụ cười.

“Để tớ làm cho, người đàn ông của cậu vừa mới trở về, mau đi tâm sự với anh ấy đi” Lý Niệm Thu nhận lấy nồi sạn trong tay Ôn Duyệt, mở miệng ngậm miệng là “người đàn ông của cậu” làm Ôn Duyệt nghe có chút ngượng ngùng.

Bất quá loại chuyện này, nghe nhiều liền miễn dịch.

Ôn Duyệt chỉ đỏ mặt hai giây liền khôi phục, mỉm cười mà đáp: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

Lý Miệm Thu vẫy vẫy tay: “Đi thôi đi thôi.”

Ôn Duyệt suy nghĩ, đổ đầy một chậu nước nóng rồi lấy một chiếc khăn lông mới sạch sẽ đi vào. Đẩy cửa phòng đang đóng chặt ra liền nhìn thấy Chu Diệu vừa mới cởi quần áo bên ngoài, lộ ra thân hình tam giác ngược cường tráng.

Ôn Duyệt sửng sốt hai giây, cảm nhận được gió lạnh theo kẹt cửa thổi vào, lập tức dùng chân nhẹ nhàng đá cửa phòng lại: “Có muốn rửa mặt không?”.

“Được.” Chu Diệu đồng ý, cũng không vội mặc quần áo, vai trần đi đến trước mặt Ôn Duyệt, tiếp nhận khăn lông trong tay cô bỏ vào chậu, làm ướt rồi vắt khô.

Khói trắng bốc lên từ trong chậu chứa đầy nước nóng.

Chu Diệu tùy ý lau mặt hai cái, lại lần nữa làm ướt khăn lông, vắt khô chà lau ngực, đang định chà lau sau lưng thì dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Ôn Duyệt, nhướng mày: “Sau lưng không với tới, em lau giúp anh nhé?”

“…… Anh xoay người lại đi.”

Ôn Duyệt cầm khăn lông một lần nữa bỏ vào chậu nước xoa hai lần, vắt khô, vẫy tay ra hiệu cho Chu Diệu xoay người lại.

Chu Diệu nghe lời xoay người.

Cơ bắp trên người anh rất nam tính, rất vừa vặn, là kiểu mà các cô gái thích nhất. Vai rộng eo thon, tuyến eo biến mất vào trong cạp quần. Không giống như một số đàn ông ở thế hệ sau cơ bắp được luyện ra đặc biệt khoa trương.

Ôn Duyệt mím môi, cầm khăn lông lau nhẹ trên lưng Chu Diệu vài cái: “Được rồi, mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm.”

Cô bưng chậu nước định đi ra ngoài đổ, lại bị Chu Diệu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, thấp giọng nói: “Ở lại đi, ở cùng anh nhiều chút được không?”

Lòng bàn tay của Chu Diệu nóng bỏng.

Lông mi của Ôn Duyệt run rẩy: “Anh mặc quần áo vào trước đã.”

“Không lạnh.”

Ôn Duyệt không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn anh.

Chu Diệu chịu thua, thở dài một tiếng, cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, sau đó lại mặc vào chiếc áo len cổ lọ màu đen mà Ôn Duyệt đã đan cho anh: “Mặc xong rồi, có thể ở cùng anh được không?”

Áo len cổ lọ che khuất hàm dưới của anh, mặt mày nhu hòa lưu luyến, mang theo ý cười rất nhỏ.

Nhìn gương mặt gầy ốm của Chu Diệu, Ôn Duyệt cảm thấy lòng mình mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ăn sáng xong chúng ta lại từ từ nói chuyện nhé, không tốn nhiều thời gian đâu, nghe lời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK