Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Duyệt: “Có chuyện gì vậy?.”

Chu Diệu lôi kéo cô đi vào trong, chậm rì rì mà giải thích: “Chu Giang Hải đền tiền thuốc men và viện phí cho Lý gia.”

Ôn Duyệt bừng tỉnh, trách không được ngày hôm qua người Lý gia không tới cửa làm ầm ĩ, thì ra là Chu Giang Hải đền tiền rồi: “Chú hai của anh không thương lượng với thím hai sao?”

Chu Diệu nhướng mày: “Nếu đã thương lượng rồi, bà ta sẽ có phản ứng này sao?”

Ôn Duyệt suy nghĩ cũng đúng.

Hai người đi đến gần sân, nhìn thấy Lâm Phương đứng ở cửa phòng đỏ mắt nhìn ra bên ngoài, tức giận đến cả người phát run, thoạt nhìn rất đáng thương.

 

Nhìn thấy Chu Giang Hải thật sự đã đi rồi, Lâm Phương không bận tâm Ôn Duyệt và Chu Diệu còn đang ở bên cạnh, vỗ đùi ngồi dưới đất gào khóc.

“Mệnh tôi thật khổ, Chu Giang Hải ông là đồ khốn nạn, đền tiền cũng không nói với tôi một tiếng, tiền đó đều là tôi tích góp cho Diệu Tổ học đại học mà, ông là đồ khốn nạn, trong lòng ông rốt cuộc có cái nhà này hay không……”

Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ vội vàng đi ra muốn kéo Lâm Phương từ trên mặt đất lên, nhưng bà ta giãy giụa không chịu, liên tục khóc nháo.

Cuối cùng vẫn là Chu Diệu Tổ khuyên can mãi, Lâm Phương mới đứng lên.

Ôn Duyệt nhìn thấy sắc mặt của Chu Quang Tông không được tốt lắm, người con trai lớn này cũng không được Lâm Phương yêu thương, bà ta rõ ràng càng thiên vị con trai nhỏ có học vấn.

 

Chu Quang Tông đứng ở trước cửa một hồi lâu, mới mím môi đi vào phòng.

“Nhìn cái gì vậy, mau tới ăn cơm.” Giọng nói của Chu Diệu ở bên tai vang lên.

Hôm nay có hơi mệt, Ôn Duyệt không muốn xuống bếp, Chu Diệu liền ở trấn trên mua đồ ăn đóng gói trở về, chỉ cần hâm nóng một chút là có thể ăn.

Anh quét mắt nhìn về phía bậc thang trống rỗng, thu hồi tầm mắt: “Giữa trưa hôm nay em cũng không ăn nhiều, buổi tối ăn nhiều thêm một chút, thật vất vả dưỡng lên chút thịt, đừng để bị đói lại gầy như trước.”

“Không nhìn cái gì, chính là phát hiện thím hai của anh có hơi bất công.” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, đi theo phía sau Chu Diệu vào phòng anh.

Chu Diệu cười: “Bà ta bất công cũng không phải là chuyện một, hai năm, Chu Quang Tông cũng là một tên ngốc, nếu anh là anh ta thì đã sớm đi ra ngoài tìm việc làm, sao phải ở trong nhà chịu đựng tức giận làm gì?”

Ôn Duyệt bưng chén lên: “Mỗi người tính cách không giống nhau nha.”

Càng là người thiếu sự yêu thương sẽ càng khát vọng sự quan tâm của cha mẹ, càng dễ dàng dưỡng thành tính cách muốn làm hài lòng người khác, cho nên cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn đối với con cái.

Ôn Duyệt ăn hai miếng cơm, lại nghĩ đến trước đây Chu Diệu có nói qua chuyện của cha anh, nghĩ thầm cha Chu Diệu đối với anh cũng ảnh hưởng rất lớn, nếu cha Chu Diệu không đối với anh như vậy thì giờ tính cách của anh hẳn là tốt hơn rất nhiều.

“Đêm nay chú hai của anh thật sự không định trở lại?” Bên ngoài trời đã tối rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Chu Giang Hải.

Chu Diệu thuận miệng trả lời: “Có lẽ là ở nhờ nhà bạn bè nào của ông ấy rồi, anh đi nấu nước tắm.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Ừ.”

Mấy ngày sau đó, Chu Giang Hải vẫn luôn ở bên ngoài, cuối cùng Lâm Phương thật sự chịu không nổi, cúi đầu nhận sai, cũng bảo đảm từ nay về sau không bao giờ làm như vậy nữa, Chu Giang Hải mới về nhà.

Chuyện này cũng coi như là một bước ngoặt. Chuyện này qua đi, Lâm Phương quả thật thành thật hơn không ít.

Số lượng vật phẩm trang sức mà Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu hợp làm cũng càng ngày càng nhiều, chờ nghỉ hè kết thúc, nhất định có thể bán được rất nhiều.

Một tuần nghỉ hè cuối cùng, Ôn Duyệt và Chu Diệu đi giải quyết vấn đề nhập học.

Ôn Duyệt thi thử chứng minh trình độ học vấn của mình, hiệu trưởng không chút do dự liền đồng ý cho cô nhập học, đem cô phân đến năm ba cao trung. Hiệu trưởng căn bản sẽ không bỏ qua một mầm non có thể thi vào đại học như thế này, cũng không thu thêm bất kỳ khoản phí nào, chỉ cần lúc khai giảng đóng tiền học phí sách vở theo quy định là được.

Trong hai ngày trước khi báo danh nhập học, Ôn Duyệt thanh toán tiền công cho mấy cô gái.

Chăm chỉ nhất là Lưu Nghênh Nam kiếm được gần 500 đồng! Lúc cô ấy nhận được tiền, cả người đều ngốc, có hơi không dám tin tưởng: “Nhiều tiền như vậy, đều là của tôi sao? Thật sự đều là của tôi?”

Ôn Duyệt cười vui vẻ: “Đúng vậy, tất cả đều là của cô, đều là cô dựa vào chính mình chăm chỉ kiếm được, giữ kỹ, đừng để bị mất.”

“Cảm ơn, cảm ơn……” Lưu Nghênh Nam hốc mắt phiếm hồng, run rẩy nhận tiền trong tay, nghẹn ngào không ngừng nói lời cảm ơn.

Trong nhóm người này cô ấy là người chăm chỉ nhất, Ôn Duyệt biết, mỗi ngày sau khi người nhà đều ngủ hết, cô ấy sẽ trộm trở lại nhà bà nội Phương, đốt một ngọn đèn dầu hoả, ở dưới ánh sáng tối tăm nỗ lực làm việc.

Ôn Duyệt vốn là muốn tìm cô ấy nói chuyện, bảo cô ấy phải quý trọng thân thể. Nhưng từ Lý Niệm Thu cô biết được hoàn cảnh gia đình của Lưu Nghênh Nam nên cô liền từ bỏ cái ý nghĩ này.

Lưu Nghênh Nam sắp bị mẹ cô ấy bán cho tên ngốc thôn bên cạnh, cô ấy nỗ lực kiếm tiền như vậy, chính là muốn thoát khỏi cái gia đình kia, thoát khỏi cuộc sống khốn khổ có thể nhìn thấy kết cục cuối cùng.

Mấy cô gái khác cũng nhận được hơn 300 đồng tiền lương, bất quá phần lớn tiền lương vẫn thuộc về vợ của Lý Danh Kim. Dù sao trong nhà cũng có máy may, một ngày có thể làm ra 40 cái nơ con bướm, đây là hai mươi đồng tiền!

Đồ vật còn chưa có bắt đầu bán, đã tiêu tốn ra ngoài gần 3000 đồng, trong đó có hai ngàn vẫn là cô tạm ứng trước từ số tiền lần trước Chu Diệu đưa.

Cái này làm cho Ôn Duyệt bắt đầu lo lắng, không biết có thể kiếm trở về hay không, nhưng nghĩ đến đây là việc nữ chính xem trọng, cô liền bình tĩnh hơn chút.

Cùng ngày báo danh, Ôn Duyệt dưới sự kiến nghị mãnh liệt của Lý Niệm Thu, mặc vào chiếc váy dài màu vàng nhạt đã được cô sửa lại, cuối cùng buộc tóc đuôi ngựa cao với chiếc nơ bướm cùng màu, bộ dáng thanh xuân xinh đẹp.

Cô còn dùng son môi lần trước Chu Diệu đưa gia tăng chút khí sắc.

Màu sắc môi của Ôn Duyệt nguyên bản cũng đẹp, nhưng hơi nhạt một chút, tô điểm thêm son môi, môi càng như là quả anh đào, môi châu no đủ đỏ thắm càng thêm đầy đặn xinh đẹp hơn.

Chu Diệu nhìn cô sửng sốt, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên cánh môi đầy đặn đỏ thắm của Ôn Duyệt, ánh mắt tối lại.

Ôn Duyệt ngước mắt nhìn về phía anh: “Thế nào, đẹp không?” Cô là chỉ trang sức trên tóc cùng dây chuyền trên cổ.

Chu Diệu môi mỏng hơi mím, trầm giọng trả lời, ánh mắt không thể rời khỏi đôi môi đỏ thắm của Ôn Duyệt: “Đẹp, rất đẹp.”

“Hôm nay làm phiền anh và lão Phương bọn họ đi phố Nam bày quán.” Ôn Duyệt rũ mắt sửa sang lại làn váy, cánh môi đỏ thắm mấp máy: “Em và Niệm Thu muốn đi báo danh, không bày quán được, giá cả những cái đó các anh đều nhớ kỹ chưa?”

Chu Diệu “ừ” một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK