Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Diệu nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Lan Hoa cười lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, chạm và ánh mắt của Ôn Duyệt. Vốn là vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn, giống như đã bị Phương Lan Hoa lây bệnh trở nên chột dạ.

Đôi mắt của Ôn Duyệt rất đẹp, vừa to lại tròn, đường cong ở đuôi mắt hơi hướng lên trên tăng thêm vài phần quyến rũ. Con ngươi trong suốt sạch sẽ rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh.

Bị nhìn như vậy, vẻ mặt Chu Diệu từ chột dạ biến thành phiền muộn, giơ tay gãi đầu nói khẽ: “Em đừng tức giận, tối hôm qua là anh sai, uống một chút rượu liền ngu người, anh xin lỗi em.”

“Không sao đâu, tôi tha thứ cho anh.” Ôn Duyệt nhẹ nhàng nói.

Chu Diệu ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”

Ôn Duyệt ừ một tiếng.

Chu Diệu hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm cô, mày nhăn càng chặt: “…… Em rõ ràng vẫn còn tức giận.” Cô căn bản không khống chế được cảm xúc của mình, thái độ vẫn xa cách lạnh nhạt như cũ.

 

“Chuyện tối hôm qua tôi đã tha thứ cho anh rồi.” Ôn Duyệt không nhiều lời, ném xuống những lời này rồi vòng qua Chu Diệu tiếp tục dọc theo bờ ruộng đi về phía trước.

Điều làm cô tức giận không phải là những việc xảy ra tối hôm qua.

Nhưng Ôn Duyệt lười nói và cũng không cần thiết nói.

Chu Diệu: “……”

Sao lại khó dỗ như vậy, không phải anh đã xin lỗi rồi sao?

Sắc mặt Chu Diệu hết lần này đến lần khác tối sầm lại, đang nghĩ thầm “lão tử không dỗ nữa, thích làm gì thì làm”, nhưng ánh mắt lại đang nhìn bóng dáng Ôn Duyệt đi xa, thân thể lại rất thành thật mà đuổi theo.

 

“Ôn……”

“Chu Diệu?”

Một thanh niên đang khiêng cái cuốc đi trên bờ ruộng bên cạnh, nhìn khoảng 27-28 tuổi, lớn tiếng gọi tên Chu Diệu, đi lại đây, tầm mắt đảo qua Ôn Duyệt, cười hỏi: “Gần tới giờ cơm rồi, vợ chồng son các người đi đâu vậy?”

Chu Diệu dừng bước, chậc một tiếng, đang định không phản ứng tiếp tục đi, liền thấy Ôn Duyệt cũng dừng lại, quay đầu nhìn sang bên này.

Anh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới trả lời: “Tùy tiện đi dạo một chút.”

“Tình cảm khá tốt nha.” Thanh niên lại nhìn về phía Ôn Duyệt.

Ôn Duyệt nhìn anh ta cười cười.

Người này là con trai út của thôn trưởng, tên là Lý Danh Kim, cẩn thận tính, hình như còn có quan hệ huyết thống xa với nguyên chủ. Vì vậy cô kêu một tiếng: “Anh họ.” Tuy rằng cô và Chu Diệu đang có một số vấn đề, nhưng cô không có ý định làm rõ vấn đề của họ trước mặt người khác.

“Ừ.” Lý Danh Kim cười trả lời.

Chu Diệu nhìn Ôn Duyệt, lôi kéo cánh tay Lý Danh Kim đi về phía bên cạnh vài bước, nhỏ giọng: “Lý ca, nghe nói anh và chị dâu tình cảm thật tốt, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Lý Danh Kim nhướng mày: “Vấn đề gì, cậu và vợ cậu cãi nhau à?”

“Không phải.” Chu Diệu tạm dừng hai giây, dường như không có việc gì nói: “Là như thế này, tôi có một người bạn.”

“Tôi có một người bạn làm sai chuyện chọc cho vợ hắn tức giận, làm như thế nào cũng không thể dỗ được, xin lỗi cũng vô dụng, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể làm vợ hắn nguôi giận?”

Lý Danh Kim ý vị thâm trường nhìn Chu Diệu: “Một người bạn? Là người bạn nào của cậu?”

“Anh không quen biết.” Chu Diệu nói một cách mơ hồ, không rõ ràng “Trực tiếp nói cho tôi biết là có cách nào không.”

Vẻ mặt của Lý Danh Kim nhìn thấu hết mọi biểu cảm của Chu Diệu: “Có t.h.u.ố.c lá không, cho tôi một điếu.”

“Tôi không hút thứ đó.” Chu Diệu đối với t.h.u.ố.c lá không có hứng thú, “Nếu anh muốn hút, hôm khác tôi sẽ mua cho anh hai bao.”

“Vậy thôi, tôi chỉ muốn lén hút một điếu. Chị dâu cậu mang thai bốn tháng rồi, không ngửi được mùi thuốc lá, tôi đã hơn một tháng không được hút thuốc rồi…… Khụ, để tôi nói cho cậu biết, phụ nữ a kỳ thật rất dễ dỗ. Cậu chỉ cần mua cho cô ấy một vài món cô ấy thích, bảo đảm liền nguôi giận!”

“Lần trước tôi chọc chị dâu cậu tức giận, ngày hôm sau họp chợ liền đi huyện thành mua cho cô ấy hai hộp kem bảo vệ da, còn tốn nhiều tiền mua một đôi giày da nhỏ! Ai nha, làm cho chị dâu của cậu rất vui, trong nửa tháng sau đó cô ấy rất dịu dàng và nghe lời tôi, tôi nói gì thì chính là cái đó.”

Lý Danh Kim hiển nhiên rất thích cùng người khác khoe khoang là mình đối xử với vợ tốt như thế nào, vừa bắt đầu nói liền không thể dừng lại được, bắt đầu kể lại từ chuyện của tháng trước đến chuyện lúc mới kết hôn.

Chu Diệu nghe có chút phiền, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: “Được rồi, cảm ơn, hôm khác tôi sẽ mang cho anh hai bao thuốc.”

Lý Danh Kim “a” một tiếng: “Tôi đã nói rồi, chị dâu của cậu không cho tôi hút thuốc…… Đến lúc đó cậu phải lén đưa cho tôi, đừng để cho chị dâu cậu biết! Được rồi, tôi cũng không làm mất thời gian của vợ chồng son hai người nữa, về nhà thôi.”

“Tiểu Duyệt, tôi về đây.”

“Được, anh họ trên đường cẩn thận.” Ôn Duyệt cười nhạt đáp lại.

Sau khi Lý Danh Kim rời đi, Ôn Duyệt tiếp tục đi về phía trước, Chu Diệu vẫn tiếp tục đi theo sau cô. Hai người một đường đi đến cửa thôn, đi dọc theo hạ lưu con sông rồi theo lại đường cũ quay về.

Lúc này đúng lúc là thời gian tan tầm, trên đường trở về gặp không ít người trong thôn khiêng nông cụ. Ôn Duyệt nhận ra mọi người thông qua trí nhớ của nguyên chủ, trên cơ bản là đều mỉm cười chào hỏi mọi người mà cô gặp.

Chu Diệu cũng mặt không biểu tình mà gọi người ta, Ôn Duyệt gọi như thế nào thì anh liền gọi như thế đó.

“Chào dì Hoa.”

“Chào chú Lý.”

“Chào chị Trương.”

“……”

Mọi người trong thôn: “……?”

Mặt trời mọc ở hướng tây? Chu Diệu thật sự cũng có ngày biết chào hỏi à? Phải biết rằng, ngày thường bọn họ ở trên đường gặp được Chu Diệu, đừng nói chào hỏi, liền một ánh mắt cũng đều bủn xỉn không muốn bố thí cho họ, mặc kệ là người nào, hay có quan hệ gì với anh cũng vậy.

Mặc dù bây giờ vẻ mặt Chu Diệu rất lạnh lùng khi chào hỏi, giống như có ai đó kề d.a.o lên cổ ép buộc vậy, nhưng anh thực sự đã chào hỏi mọi người!

Cho đến khi Ôn Duyệt và Chu Diệu biến mất khỏi tầm nhìn, mọi người vẫn còn chưa thể tin được.

“Vừa rồi, tiểu tử Chu Diệu kia là đang chào tôi phải không? Chú Lý, là đang gọi tôi à? Cậu ta vì sao lại gọi tôi là chú Lý a…… Ồ cậu ta kết hôn với tiểu Duyệt.”

“Tôi còn là lần đầu nghe Chu Diệu gọi tôi là anh, ôi, tôi đang nằm mơ đi, sao một chút cảm giác chân thật đều không có?”

“Trước kia nhìn thấy cậu ta đều là một bộ dáng không để ý đến ai, nhưng hôm nay lại đi theo vợ chủ động chào hỏi mọi người? Ai nha, quả nhiên đàn ông sau khi kết hôn đều sẽ trở nên tốt hơn. Cho nên mới nói đàn ông sớm một chút nên thành gia……”

“Tôi nghĩ cô gái Ôn Duyệt này thật sự rất lợi hại, tiểu tử Chu Diệu này nổi tiếng là tên lưu manh cứng đầu, thậm chí còn có thể ra tay đánh người thân của mình. Lúc này lại nghe lời như vậy, đi theo sau cô ấy chào hỏi người khác, chậc, chậc, chậc, thật là không đơn giản nha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK