Ôn Duyệt: “Sau đó thì sao? Bọn họ có đánh nhau không?”
Lý Niệm Thu: “Lý Qua Tử làm sao có thể đánh thắng được? Nghe nói ông ta còn không có phản ứng gì, đi vào phòng bếp nấu nước cho vợ ông ta tắm rửa.”
Ôn Duyệt phát ra một tiếng kinh ngạc như chưa hiểu việc.
Lý Niệm Thu ở lại ước chừng một giờ sau đó liền dắt theo Lý Tưởng Đông trở về, nói tuần sau nghỉ sẽ tiếp tục tìm cô nói chuyện.
Ngày mai là thứ hai, cô ấy phải trở lại trường học.
Ôn Duyệt lưu luyến không rời mà đồng ý.
Lại phải chờ đến một tuần mới có thể nghe chuyện phiếm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có chuyện phiếm, chỉ có ký ức bị bác gái sai làm việc. Trong cốt truyện gốc cũng không có, chỉ viết về nữ chính làm như thế nào đấu với thân thích cực phẩm, như thế nào nỗ lực rời đi thôn, như thế nào cùng nam chính nắm tay nhau phấn đấu trở thành phú bà.
Một! Chút! Chuyện! Vặt! Đều! Không! Có!
Ôn Duyệt bây giờ cảm thấy rất oán hận.
Cô đem quần áo trong tay ném vào trong phòng, đỡ tường một chân từng bước nhảy vào phòng Chu Diệu, lấy ra bột mì, lại nhảy vào phòng bếp.
Quá nhàm chán, chỉ có thể làm một ít đồ ăn để g.i.ế.c thời gian.
Làm bột, ủ bột, băm nhỏ nhân thịt, cán da bánh bao.
Ôn Duyệt cau mày tập trung, những chiếc bánh bao xinh xắn lần lượt xuất hiện trên tay cô.
Chờ bà nội Phương lại đây đưa cơm, cô đã làm được rất nhiều bánh bao.
Ôn Duyệt cười nói vui vẻ đi ra phòng bếp: “Bà nội Phương, cháu vừa mới làm bánh bao, chờ lát nữa bà mang mấy cái trở về nếm thử.”
Bà nội Phương xua tay muốn từ chối, lời nói còn chưa nói ra đã bị nuốt trở về.
“Nếu bà từ chối cháu sẽ buồn, cháu đặc biệt rất rất buồn, buồn đến muốn khóc.”
Bà nội Phương chưa bao giờ gặp qua đòn tấn công vô lại như thế này, chỉ có thể gật đầu đồng ý, lúc trở về trong giỏ tre có thêm tám cái bánh bao nhân thịt trắng nõn mềm mại.
“Thứ tốt thì vui vẻ đem cho người ngoài.” Lâm Phương âm dương quái khí mà mở miệng.
Ôn Duyệt quay đầu nhìn qua: “Thím hai cũng muốn?”
Lâm Phương sửng sốt hai giây, ánh mắt lóe lên, mở miệng muốn trả lời.
Ôn Duyệt cười tủm tỉm: “Vậy thím hai liền suy nghĩ đi.”
Lâm Phương: “?”
Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này!! Trêu chọc bà ta thú vị lắm đúng không?
Ôn Duyệt nhìn Lâm Phương cười, làm trò khóa lại cửa phòng bếp rồi đi vào nhà đóng cửa lại.
Lâm Phương tức giận đến mức vặn vẹo, trong miệng chửi bới: Đồ lỗ vốn c.h.ế.t tiệt, đồ phá của!!
…
Chu Diệu vốn cho rằng tối nay sẽ không có đồ ăn khuya, nhưng khi đi trên con đường nhỏ ven ruộng có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp màu cam phát ra từ phòng bếp nhà họ Chu.
Ánh sáng phản chiếu trong con ngươi đen thẫm của Chu Diệu. Lông mày anh giãn ra rồi nhăn lại, tăng tốc bước chân.
Đẩy cửa sân ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, trong tay cầm bánh bao gặm.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô còn sáng hơn cả bóng đèn trong phòng: “Chu Diệu, anh đã về rồi!”
Chu Diệu ừ một tiếng, nhướng mày: “Không phải đã kêu em nghỉ ngơi thật tốt? Chân còn đau không?”
“Còn đau một chút.” Ôn Duyệt vươn ngón tay trắng nõn khoa tay múa chân một chút, nhẹ giọng oán giận: “Tôi thực nhàm chán, hơn nữa cũng không phải là dùng chân nấu cơm…… Trong nồi còn có hai cái bánh bao, là tôi làm nha, anh tự lấy ăn đi.”
Ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng bếp chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô, làm cho đường nét và ngũ quan trên mặt cô trở nên dịu dàng và xinh đẹp. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Chu Diệu cười, nụ cười rạng rỡ và tươi sáng.
Ánh mắt Chu Diệu hơi lập loè, bước nhanh vào phòng bếp rửa tay, sau đó mới mở nắp nồi lấy bánh bao thịt vẫn còn nóng cắn một miếng to.
Ôn Duyệt vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa phòng bếp, cười tủm tỉm mà hỏi anh: “Thế nào, ăn ngon không?”
Chu Diệu ừ một tiếng.
Nụ cười của Ôn Duyệt vẫn chưa hề phai nhạt, cái miệng nhỏ ăn xong bánh bao trong tay, đứng lên một chân nhảy đi đánh răng.
Chu diệu ăn cũng rất nhanh, ăn xong liền nói: “Trở về phòng đi, tôi lại giúp em bôi thêm chút thuốc.”
Ôn Duyệt trên mặt tràn đầy kháng cự: “Không cần đâu, tôi cảm thấy đã khá hơn nhiều rồi.”
Chu Diệu không để ý tới sự kháng cự của cô, quay đầu đi lấy rượu thuốc.
Ôn Duyệt: “……”
Chờ Chu Diệu cầm bình rượu thuốc từ trong phòng ra tới, liền thấy Ôn Duyệt còn đứng ở cửa phòng bếp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, im lặng kháng nghị.
Anh hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp: “Nghe lời, nhanh lên chút.”
Giọng nói trầm và khàn của anh dịu dàng không thể giải thích được.
Ôn Duyệt có chút không chống cự được.
Cô do dự: “Nhưng rất đau.”
Chu Diệu: “Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Ôn Duyệt miễn cưỡng đồng ý: “…… Là anh nói nha.”
Lúc này cô mới đỡ tường một chân nhảy vào trong phòng, tóc được buộc sau đầu dần lỏng ra theo từng động tác nhảy của cô, vài sợi tóc rơi xuống bên tai.
Ôn Duyệt cởi giày ngồi ở mép giường, đặt cái chân bị thương của mình lên.
Ống quần rộng thùng thình cuốn lên tới đầu gối, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn. Dưới ánh đèn, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn hồng hồng.
Cô hơi nghiêng người về phía trước kiểm tra mắt cá chân sưng đỏ của mình, mái tóc lại rơi xuống, trông dịu dàng và xinh đẹp.
Chu Diệu đi theo vào, vừa vào liền nhìn thấy hình ảnh này.
Ánh mắt anh hơi tối lại, mím môi đi đến mép giường ngồi xổm xuống, bàn tay to ấm áp nắm lấy chân Ôn Duyệt đặt ở trên đùi mình.
Lúc bôi thuốc ngày hôm qua ngoại trừ đau thì không có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ, khi Chu Diệu nắm chặt bàn chân vô, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, khiến cô có chút ngứa.
Người đàn ông mặc dù chỉ ngồi xổm, nhưng cảm giác áp bách cũng rất mạnh.
Ôn Duyệt có chút ngượng ngùng, rụt người lại.
Cô vừa cử động một chút, bàn tay to lớn đang giữ mắt cá chân của cô thoáng dùng một lực nhẹ kiềm lại.
Chu Diệu nhướng mi, không rõ ý tứ mà liếc nhìn cô một cái: “Đừng nhúc nhích.”
“Có chút ngứa.” Ôn Duyệt cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, cô cảm nhận được đột nhiên đùi người đàn ông căng chặt, lại động đậy mấy cái.
Chu Diệu lại tăng thêm lực đạo: “Không phải kêu em đừng nhúc nhích?”
Giọng điệu có chút hung dữ.
“Ngứa mà, anh hung dữ như vậy làm gì.” Ôn Duyệt khóe miệng cong xuống, cảm thấy rất ủy khuất.
Chu Diệu dứt khoát im lặng, đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay ma xát cho nóng lên, sau đó đặt lên mắt cá chân sưng đỏ rồi dùng sức xoa ấn.