Cuộc sống bình đạm tiếp tục trôi qua và không có gì đặc biệt.
Lại đến cuối tuần, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đến Cao gia dạy kèm, bà nội Cao đối đãi với Ôn Duyệt càng thêm nhiệt tình, lời trong lời ngoài đều đang điều tra tình huống trong nhà cô, còn thường xuyên nhắc tới cháu trai lớn của bà ấy.
Ôn Duyệt rất nhanh liền hiểu rõ, cười đáp: “Ba mẹ cháu đều qua đời, hiện tại đang sống với chồng cháu ở phố Nam bên kia.”
Vẻ mặt của bà nội Cao liền thất vọng, “Kết hôn sớm như vậy a……”
Ôn Duyệt cười cười không nói chuyện.
Dạy kèm cho tiểu Tường xong, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đang chuẩn bị rời đi. Cánh cửa đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Cao Trí Viễn dẫn theo Ôn Hiểu Ngọc đi vào, trong miệng la hét: “Bà nội, con đưa bạn gái về cho bà xem, sau này bà đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa.”.
“Bà nội, bà……” Ôn Hiểu Ngọc ngoan ngoãn mà gọi người, kết quả liếc mắt một cái nhìn thấy Ôn Duyệt, ngoan ngoãn tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, trừng lớn đôi mắt: “Ôn Duyệt? Sao cô lại ở đây!?”
Ôn Duyệt cũng sửng sốt một chút: “Tôi tới dạy kèm cho người ta.”
“Các người quen biết sao?” Cao Trí Viễn có chút kinh ngạc, sau đó lại nghĩ tới Ôn Duyệt và Ôn Hiểu Ngọc cùng họ với nhau.
“Ừ.” Ôn Duyệt không muốn nhiều lời, cười cười: “Chúng tôi về trước.”
Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ôn Hiểu Ngọc, lôi kéo Lý Niệm Thu tạm biệt bà nội Cao, bước nhanh rời khỏi Cao gia. Thành thật mà nói, ánh mắt của Ôn Hiểu Ngọc nhìn cô có chút đáng sợ, giống như sợ cô cướp đi thứ gì đó vậy.
Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu rời đi.
“Trí Viễn, con nói gì?” bà nội Cao nhìn về phía Ôn Hiểu Ngọc, nhìn từ trên xuống dưới: “Đây là bạn gái của con? Làm sao quen biết, đang làm cái gì? Có quen biết với hai cô giáo nhỏ vừa rồi sao?” Một hơi hỏi ra mấy cái vấn đề.
Nhìn thấy Ôn Duyệt, sắc mặt của Ôn Hiểu Ngọc không còn ngọt ngào tự nhiên như trước, mang theo một chút mất tự nhiên: “Bà nội, con là Ôn Hiểu Ngọc, Ôn Duyệt…… Là em họ của con.” Vốn dĩ cô ta không muốn nói, lại sợ đến lúc đó bọn họ sẽ hỏi Ôn Duyệt, cho nên vẫn nói ra quan hệ của hai người.
Bà nội Cao vừa nghe cô ta là chị họ của Ôn Duyệt, vẻ mặt lập tức liền hòa ái lên: “Ai nha, thì ra là chị họ của cô giáo Ôn, trách không được bà nhìn cháu quen mắt như vậy. Em họ của cháu thật sự đã kết hôn rồi sao?”
Ôn Hiểu Ngọc ừ một tiếng.
“Ai nha, thật đáng tiếc……” bà nội Cao thở dài một tiếng, thấy Ôn Hiểu Ngọc mím môi, rất nhanh liền lướt qua đề tài này, bắt đầu tìm hiểu bối cảnh gia đình Ôn Hiểu Ngọc.
Nghe nói Ôn Hiểu Ngọc hiện tại là học sinh cao trung, bà cảm thấy hài lòng hơn.
“Thành tích của cô giáo Ôn tốt như vậy, thành tích của cháu chắc cũng không kém bao nhiêu đúng không? Sắp đến kỳ thi đại học rồi, cháu định sẽ thi vào trường đại học nào?” bà nội Cao cười ha hả hỏi.
Ôn Hiểu Ngọc có chút bực bội.
Thành tích của Ôn Duyệt tốt thì có liên quan gì đến thành tích của cô ta có tốt hay không? Bà già này vẫn luôn nhắc tới Ôn Duyệt, cô ta thật sự cảm thấy rất phiền, nhưng lại không thể tức giận.
Dù sao Cao Trí Viễn cũng là đối tượng mà cô ta chọn lựa kỹ càng.
Có công việc, cha mẹ ở thành phố đi làm, ông bà nội còn từng làm việc trong chính phủ. Có tiền lại có quan hệ, bản thân Cao Trí Viễn lớn lên cũng không xấu, Ôn Hiểu Ngọc vẫn rất hài lòng. Vì để bắt được Cao Trí Viễn, Ôn Hiểu Ngọc đã phí không ít tâm tư.
“Bà nội, sao bà luôn nhắc đến em họ của Hiểu Ngọc vậy?” Cao Trí Viễn thấy sắc mặt của Ôn Hiểu Ngọc không tốt, giúp đỡ nói một câu: “Cô ấy là cô ấy, em họ của cô ấy là em họ của cô ấy!”
Bà nội Cao liếc nhìn cháu trai lớn một cái, trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, chuyển sang đề tài khác nói chuyện.
Ôn Hiểu Ngọc rõ ràng có chút thất thần, trả lời rất là có lệ.
Vì thế chờ sau khi cô ta rời khỏi, sắc mặt của bà nội Cao lập tức thay đổi, nhìn về phía Cao Trí Viễn: “Tính tình của bạn gái con không bằng cô giáo Ôn.”
“Bà nội, sao bà cứ đem bọn họ ra so sánh, cô giáo Ôn của bà có tốt con cũng không thích, con chỉ thích Hiểu Ngọc.” Cao Trí Viễn không kiên nhẫn nói, “Sau này ở trước mặt Hiểu Ngọc bà đừng nhắc đến em họ cô ấy nữa, chuyện này nếu đổi lại là con, con cũng không vui đâu.”
Bà nội Cao liếc nhìn anh ta một cái: “Được, được, về sau bà nội không nhắc tới nữa.”
Bỏ qua những chuyện khác không nói, Ôn Hiểu Ngọc là học sinh cao trung cũng là một điểm cộng lớn, bà nội Cao tuy rằng thích Ôn Duyệt hơn, nhưng nghĩ đến Ôn Duyệt cũng đã kết hôn, tâm tư muốn làm mai trong lòng bà phai nhạt dần. Bà nói với Cao Trí Viễn, bảo anh ta nỗ lực kết hôn sớm một chút.
Cao Trí Viễn đáp: “Chờ sau khi thi đại học kết thúc rồi nói sau.”
Sau đó Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu lại đến Cao gia dạy kèm vài lần, trong đó có hai lần đụng phải Ôn Hiểu Ngọc, sau đó bà nội Cao với vẻ mặt xin lỗi nói không cần hai cô tới dạy kèm nữa.
Ôn Duyệt đại khái cũng đoán được hẳn là Ôn Hiểu Ngọc đã ở bên trong làm cái gì đó, cô ta luôn luôn không thích cô. Bất quá cô cũng không để ý, không có người này thì vẫn còn những người khác muốn dạy kèm, hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đang đến gần.
“Thi đại học, người đàn ông của cậu cũng không trở lại sao?”
Ôn Duyệt nhìn cuốn sách trong tay, trả lời: “Anh ấy ở Thượng Hải rất bận, không cần phải chạy qua chạy lại.”
Lý Niệm Thu cười cười: “Anh ấy cũng thật may mắn khi cưới được một người vợ hiền như cậu.”
Ôn Duyệt cũng đã quen với những lời trêu ghẹo của Lý Niệm Thu, cô liếc nhìn cuốn lịch trên tủ đầu giường: “Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cậu không khẩn trương sao?”
Lý Niệm Thu bình tĩnh nói: “Chỉ có những lúc kiếm tiền tớ mới cảm thấy khẩn trương thôi.”
Ôn Duyệt nghĩ thầm không hổ là nữ chính a, cô đều có chút khẩn trương, mặc dù cô đã trải qua kỳ thi đại học một lần rồi.
Kỳ thi đại học càng đến gần, không khí trong lớp càng thêm khẩn trương, ngoại trừ Ôn Hiểu Ngọc. Ôn Duyệt thường xuyên nhìn thấy cô ta và Cao Trí Viễn hẹn hò ở trên phố, có chút nghi ngờ, không nghĩ tới Ôn Hiểu Ngọc đối với kỳ thi đại học lại tự tin như vậy.
Một tuần cuối cùng trước kỳ thi đại học.
Lý Niệm Thu nhìn Ôn Duyệt vẫn còn đang ở nhà, nhướng mày: “Sao không gọi điện thoại cho người đàn ông của cậu?”
“Hả? Trước đó anh ấy đã nói tuần này anh ấy sẽ rất bận, có thể sẽ không nhận được điện thoại.” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, “Cũng sắp thi đại học rồi, chờ thi đại học kết thúc rồi gọi điện thoại.”.
Lý Niệm Thu suy tư.
Còn bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Ba ngày.
Hai ngày.
Một ngày.
Chỉ còn một ngày nữa là thi đại học. Hôm nay trường học cho nghỉ, để học sinh điều chỉnh lại tâm trạng và trạng thái chuẩn bị thi đại học.