Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió đêm thổi rất mát mẻ.

Chu Diệu cong môi, đồng ý: “Được.”

Bên kia, Lý Danh Kim đang nghiêm túc phê bình đám người nhà họ Lý. Cha anh ta là trưởng thôn, hơn nữa đám người nhà họ Lý còn bị bắt tại trận, vâng vâng dạ dạ không dám hé răng.

Bà Lý lúc này thậm chí một cái rắm còn không đánh ra được, cảm thấy rất hoang mang. Tại sao lại bị bắt được? Tại sao Chu Diệu lại ở đây? Chu diệu ở đây thì cũng thôi đi, sao Lý Danh Kim cũng ở đây?

Nếu Lý Danh Kim không có ở đây, bà ta còn có thể mặt dày mà la lối khóc lóc không chịu thừa nhận, nhưng Lý Danh Kim không những ở đây mà anh ta còn là con trai của Lý trưởng thôn……

“Bà Lý, chuyện lần này của các người thật không đạo nghĩa, tự mình đạp hư hoa màu rồi lại đổ lỗi cho Chu Diệu. Chỉ riêng việc đạp hư hoa màu cũng đủ để đại đội mở cuộc họp lớn công khai giáo huấn nặng nề một nhà các người!”

Lý Danh Kim rất tức giận: “Đó là hoa màu, là lương thực, là huyết mạch của tất cả chúng ta! Nhìn xem các người đã lãng phí hết bao nhiêu lương thực? A? Nhìn xem các người đem hoa màu đạp hư thành dạng gì rồi?”

 

Đạp hư hoa màu cũng không phải là một chuyện nhỏ. Cho dù là bị một tiểu bối chỉ vào mũi mắng, bà Lý cũng không dám hé răng.

Lý Danh Kim: “Đem tiền trả lại cho Chu Diệu!”

Bà Lý: “Sao phải trả lại!” Nếu tiền đã ở trong túi của bà ta thì làm sao có thể trả lại được?

“Chính bà phá hư hoa màu, còn bắt Chu Diệu đền tiền, bà không biết xấu hổ à?” Lý Danh Kim bị sự vô liêm sỉ của bà Lý chọc cười, “Không trả cũng được, tôi sẽ trở về nói với cha tôi, giao dịch mua bán giữa bà và Chu Diệu hủy bỏ, để Chu Diệu trả lại cho bà 580 đồng, còn lại 50 đồng dùng làm tiền bồi thường.”

Bà Lý càng không thể đồng ý!

 

Nhưng đối mặt với đe dọa của Lý Danh Kim, cuối cùng bà ta không cam tâm tình nguyện mà móc ra hai mươi đồng trả lại, trong lòng vô cùng tức giận.

Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Tiền cũng lấy không được, hoa màu trong đất còn bị đạp hư! Đó là hoa màu mà họ đã bỏ tiền ra mua a!!!

Bà Lý tức giận đến trợn trắng mắt trực tiếp té xỉu.

Người nhà họ Lý hoảng sợ, luống cuống tay chân đi qua ấn huyệt nhân trung đem người đánh thức, sau đó liền phát ra một tiếng tru lớn, trong đêm khuya vang vọng rất xa, thậm chí toàn bộ chó trong thôn cũng bắt đầu sủa.

Rất đáng sợ.

Ôn Duyệt nhịn không được lại đứng sát vào bên người Chu Diệu.

Chu Diệu rũ mắt nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Ôn Duyệt cảm thấy xấu hổ khi nói là mình sợ hãi, liền giơ tay dụi dụi mắt nói buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.

Vì thế Chu Diệu vỗ vỗ bả vai Lý Danh Kim: “Cảm ơn anh, hôm khác mời anh ăn cơm. Cũng đã muộn rồi, tôi đưa vợ tôi trở về ngủ trước.”

Lý Danh Kim gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

Bóng đêm dày đặc, đèn pin trong tay Chu Diệu là nguồn sáng duy nhất, khung cảnh xung quanh hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Âm thanh của các loài ếch và côn trùng khác quanh quẩn bên tai, mơ hồ còn có thể nghe thấy một số tiếng động lạ khác.

Ôn Duyệt không khỏi nhớ tới mấy bộ phim kinh dị mà bạn thân lôi kéo cô đi xem, trong lòng bắt đầu run lên, mặt mũi trắng bệch.

Chu Diệu lúc này mới phát hiện được có gì không đúng: “Có phải em đang sợ không?”

Ôn Duyệt mím môi, yếu ớt lại có chút chột dạ nói: “Không có a, có gì phải sợ?”

“Phải không.” Chu Diệu nhướng mày, bước chân dần nhanh hơn, đôi chân dài của anh hai bước liền kéo ra khoảng cách giữa họ.

Đúng lúc này Ôn duyệt nghe được phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, trong đầu nháy mắt tưởng tượng ra hình ảnh của một nữ quỷ mặc trang phục màu xanh lam, tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch, cô sợ tới mức vùi đầu chạy về phía trước.

Chu Diệu nghe được động tĩnh có chút đắc ý mà xoay người: “Còn nói không sợ, chạy như vậy……”

Anh còn chưa nói xong thì bóng dáng nhỏ xinh đã lao vào trong lòng n.g.ự.c anh, vẫn còn hơi run rẩy.

Chu Diệu cảm giác trái tim anh cũng bị đập mạnh một cái, sửng sốt hai giây, sau đó giơ tay đặt lên lưng người trong lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ..

“Lá gan này của em sao lại nhỏ như vậy.”

Anh vừa mới vỗ được vài cái thì nghe thấy tiếng của Nhậm Nghiệp Lương từ xa truyền tới.

“Anh, chị dâu, hai người sao lại đứng ở đây? Không phải về nhà ngủ sao?”

Có người.

Ôn Duyệt đẩy Chu Diệu ra, môi đỏ mím lại, giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói chuyện lộn xộn: “Là đang chuẩn bị đi về, đứng chỗ này hóng gió một lát, gió đêm mát mẻ lắm.”

“Đúng thật.” Nhậm Nghiệp Lương không phát hiện có gì không ổn, cười phụ họa nói: “Nhưng cũng không nên hóng gió quá lâu, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu, chị dâu mau cùng Diệu ca trở về ngủ đi, đã muộn rồi.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Được, các anh cũng trở về ngủ đi, tạm biệt.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng mỉm cười chào tạm biệt.

Bốn người tách ra ở giao lộ phía trước, Phương Thạch Đào chần chờ hai giây, chậm rì rì mà hỏi: “Cậu có cảm thấy sắc mặt của Diệu ca không được tốt lắm không?”

Nhậm Nghiệp Lương khịt mũi: “Một nhà bà Lý làm ra những chuyện đó, ai mà vui vẻ được chứ?”

Phương Thạch Đào: “Nhưng tôi cảm thấy, tâm tình của Diệu ca hình như là hướng về phía hai chúng ta?”

Nhậm Nghiệp Lương kinh ngạc: “Làm sao có thể, chúng ta cũng không làm việc gì sai, có lẽ cảm giác của cậu sai rồi, đừng suốt ngày suy đoán lung tung.”

Phương Thạch Đào: “Ồ.”

Mà lúc này, nhìn bóng dáng nhỏ bé giật đèn pin trong tay anh đang vùi đầu đi ở phía trước, Chu Diệu mím môi thành một đường thẳng, tự hỏi có nên tìm một cơ hội để giải quyết hai thằng em không bớt lo này không.

_ _ _ _ _ _ _

Như đã nói trước đó, mọi việc trong thôn đều không thể giấu được. Về việc đám người nhà bà Lý đã làm, ngày hôm sau liền truyền khắp toàn bộ Hồng Sơn thôn. Bản thân gia tộc này trong thôn danh tiếng cũng không tốt, chuyện này vừa lộ ra càng có nhiều người chán ghét bọn họ.

Không phải là đang giúp Chu Diệu nói chuyện, chỉ là đám người nhà bà Lý thật quá đáng lại đi lãng phí lương thực! Lương thực là để lãng phí sao? Bọn họ đã quên mất nạn đói mà họ đã trải qua trong những năm đầu? Không nhớ rõ lúc ấy chỉ vì một chút thức ăn mà đã lo lắng thế nào?

Khi Ôn Duyệt tỉnh dậy, nhớ tới chuyện tối hôm qua, vừa đánh răng vừa hỏi Chu Diệu đang bận rộn làm ghế tre trong sân cho cô: “À, anh đã đi tìm anh họ Lý Danh Kim lúc nào vậy? Em nhớ rõ, anh không phải là đi tìm bác cả của em sao?”

“Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK