Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhậm Nghiệp Lương cười toe toét, trên mặt toàn là bụi bặm, hàm răng trông đặc biệt trắng: “Anh yên tâm đi, những việc đó em có thể học được.”

“Lão Phương đã khỏe hơn chút nào chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi, ngày mai là có thể tiếp tục tới làm việc.”

Chu Diệu rũ mắt: “Không cần vội, để cậu ấy nghỉ thêm hai ngày, thân thể là nền tảng của cách mạng, nhất định phải chăm sóc tốt, sau này sẽ có rất nhiều chỗ cần đến hai người, đừng để xảy ra sự cố.”

Nhậm Nghiệp Lương dứt khoát đồng ý.

Sau khi bọn họ đến Thượng Hải thì tách ra tìm hiểu tin tức, không đến hai ngày Chu Diệu đã dẫn theo bọn họ tham gia vào đội xây dựng hiện tại để làm một số công việc cực kỳ đơn giản. Chu Diệu rất thông minh, học cái gì cũng đều rất nhanh, lại đặc biệt có thể chịu khổ. Cho nên đội trưởng đội xây dựng, cũng chính là người đàn ông trung niên vừa rồi sẵn lòng dẫn dắt anh đi làm những công việc kỹ thuật.

Vị đội trưởng này cũng rất ranh mãnh, chỉ dạy cho Chu Diệu một ít kỹ thuật đơn giản, những chỗ khó một chút cũng không chịu tiết lộ. Bất quá cái này đối với Chu Diệu cũng không tính là gì, không dạy thì không dạy, anh có thể học trộm.

 

Anh đã có thể xem hiểu bản vẽ.

Thượng Hải phát triển thật sự rất nhanh, đã có thể ký hợp đồng nhận thầu đất. Có một số nơi ở Thượng Hải đã được nhận thầu để xây dựng nhà ở và sau đó bán đi.

Chu Diệu cảm thấy thứ này nhất định có thể kiếm tiền. Anh muốn học tất cả công việc của đội xây dựng, sau đó tự tuyển người thành lập đội xây dựng, tự mình nhận thầu đất xây nhà ở.

……

 

“Anh, có phải anh đang nhớ chị dâu không?” Thấy Chu Diệu nhíu mày nhìn xa xăm, Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh đùa giỡn hỏi.

Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, công trường bao ăn, tuy rằng đồ ăn rất bình thường.

Chu Diệu bị Nhậm Nghiệp Lương đánh gãy suy nghĩ, nghe được lời anh ta nói, hình ảnh của cô lại xuất hiện trong đầu anh, nói cười vui vẻ mà nhìn anh.

“Không phải việc của chú.” Chu Diệu trầm giọng trở về một câu.

Nhậm Nghiệp Lương lại hắc hắc cười hai tiếng: “Đã lâu rồi anh chưa gọi điện thoại cho chị dâu, không sợ lúc trở về ăn tết, chị dâu phạt anh quỳ ván giặt đồ sao?”

Chu Diệu cười nhạo một tiếng: “Chị dâu của chú sao lại nỡ để anh quỳ ván giặt đồ? Lăn con bê, đừng có tới châm ngòi ly gián. Chị dâu chú chỉ biết khen anh làm việc nghiêm túc và đáng tin cậy, hiểu không?”

Nhậm Nghiệp Lương: “Được được được, anh là lão đại, anh nói cái gì cũng đúng.”

Trò chuyện được một lúc thì có người tới thúc giục bọn họ làm việc. Hai người bọn họ nhanh chóng tiêu diệt đồ ăn trong tay, đội nón bảo hiểm lên bắt đầu làm việc.

Thi cuối kỳ kết thúc, học sinh bắt đầu vào kỳ nghỉ đông.

Ôn Duyệt, bà nội Phương và Lộ Lộ vẫn ở tại huyện thành như cũ, hai ngày trước họ đã nói chuyện điện thoại với Chu Diệu, hơn một tuần nữa bọn họ sẽ trở về.

Nghỉ ngày đầu tiên, Ôn Duyệt quét dọn trong ngoài sân một lần, bà nội Phương muốn giúp đỡ nhưng bị cô ngăn lại.

Sức khỏe của bà nội Phương không tốt, không thể di chuyển nhiều, hơn nữa cô cũng chỉ quét rác và lau chùi gia cụ mà thôi, những việc nặng nhọc Ôn Duyệt cũng không thể làm được, chỉ có thể chờ Chu Diệu bọn họ trở về rồi lại nói.

“Chị ơi, các anh khi nào mới trở về?” Phương Lộ Lộ mặc một thân áo lông vũ màu hồng nhạt, dựa vào bên người Ôn Duyệt, bởi vì vừa mới ra ngoài chơi nên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

So với trước đây thì cô bé đã hướng ngoại hơn rất nhiều, trên người cũng nhiều thêm ít thịt, cả người nhìn qua thịt mum múp đáng yêu đến không chịu được.

“Khoảng hai ngày nữa sẽ trở về.” Ôn Duyệt tính thời gian, cong đôi mắt trả lời. Cô thuận tay cầm lấy cái kìm từ chậu than lấy ra hai củ khoai lang đỏ, có chút nóng, cô đặt ở bên cạnh cho nguội một lát mới cầm lấy đưa cho Lộ Lộ, “Nhớ anh trai sao?”

Phương Lộ Lộ gật đầu.

Ôn Duyệt cắn một ngụm khoai lang đỏ thơm ngọt mềm mại, mỉm cười hỏi: “Nhớ anh trai nào?”

Cô bé chớp chớp đôi mắt tròn và sáng, hồn nhiên mà trả lời: “Đều nhớ hết, nhớ nhất là anh trai của em, đã lâu rồi cũng chưa nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng không gọi điện thoại.”

Trước đây lúc Chu Diệu gọi điện thoại trở về sẽ mang theo Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương, Ôn Duyệt cũng đưa bà nội Phương và Lộ Lộ đi cùng. Cô bé cảm thấy rất có hứng thú đối với điện thoại, mỗi lần đều phải nói đến nửa tiếng mới chịu rời đi. Trong khoảng thời gian này Chu Diệu bọn họ dường như rất bận, đã rất lâu rồi không có gọi điện thoại về, cứ cách hai ngày cô bé liền lải nhải một lần.

Ôn Duyệt cảm thấy có lẽ cô bé không phải là muốn nói chuyện với Phương Thạch Đào, chỉ là muốn chơi điện thoại.

Hai ngày này ở bên ngoài có mưa nhỏ, thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo, Ôn Duyệt không muốn ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà sưởi ấm nướng khoai ăn. Thuận tiện dạy Lộ Lộ làm bài tập, ôn tập bài học, đọc sách ngoại khóa mượn từ thư viện, cuộc sống trôi qua khá hài lòng.

Thành phố vùng duyên hải rất ít có tuyết, mùa đông cơ bản chỉ biết trời mưa.

Hôm nay Ôn Duyệt mới vừa rời giường, nhận thấy nhiệt độ dường như lại hạ thấp không ít, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài sân nhỏ dường như trắng xóa một mảnh.

Ôn Duyệt sửng sốt, mặc quần áo vào, bọc chặt bản thân mình trước khi mở cửa, đập vào mắt quả nhiên là một mảnh tuyết trắng.

Thật sự là tuyết đang rơi!

Mắt Ôn Duyệt sáng lên.

Đời trước ở chỗ cô ở hầu như là không có tuyết rơi, hoặc là mưa tuyết, còn những bông tuyết lớn như thế này chỉ thấy trên ti vi và video.

Ôn Duyệt đưa tay ra, cảm nhận được cảm giác mát lạnh của những bông tuyết lớn rơi trên lòng bàn tay. Cô khẽ hếch cằm, những bông tuyết bay dưới mái hiên rơi xuống hàng mi dày và dài của cô.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng lạnh cũng rất lạnh.

Ôn duyệt về phòng, lấy chiếc khăn quàng cổ mà mình đã đan quấn quanh cổ, lại đội chiếc mũ mình đan vào, che đậy đến kín mít rồi mới đi nấu nước rửa mặt, sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Trong những ngày lạnh như vậy, phải ăn thứ gì đó ấm áp.

Ôn Duyệt chuẩn bị chính là cháo trắng. Mùa hè nhóm lửa là tra tấn, nhưng mùa đông nhóm lửa lại là một loại hưởng thụ, ngọn lửa đỏ cam nhảy múa trong bếp đất phản chiếu lên cơ thể rất ấm áp.

“Duyệt Duyệt, con dậy sớm thế.” bà nội Phương cũng đã dậy, nhìn ra bên ngoài thấy trắng xoá một mảnh, đôi mất vẩn đục của bà cũng mở to chút: “Ai nha, tuyết rơi a, sang năm nhất định là một năm tốt đẹp.”

Ôn Duyệt cười tủm tỉm gật đầu: “Con cũng nghĩ như vậy, Lộ Lộ còn chưa tỉnh sao?”

“Tỉnh rồi, nhưng lại muốn ngủ nướng.” bà nội Phương tươi cười hiền từ hòa ái.

“Thời tiết lạnh, ngủ nướng cũng bình thường.” Ôn Duyệt chỉ vào sau nồi nói, “Trong nồi có nấu nước ấm, dùng nước ấm rửa mặt, đừng dùng nước lạnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK