Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vốn chỉ là thuận miệng nói như vậy, đùa giỡn với cô một chút.

Không nghĩ tới Ôn Duyệt lại gật đồng ý, cười nói: “Được nha, anh đút cho em ăn.”

Chu Diệu: “?”

Cấp cho một cây cột liền hướng lên trên mà bò, đúng không?

Anh bị chọc cười, hai ba cái đã lột xong vỏ trứng gà, đem trứng gà trắng trắng, nộn nộn, mượt mà đưa đến bên miệng Ôn Duyệt, khóe môi cong lên, giọng điệu lười biếng, thanh âm trầm thấp từ tính: “Được, anh hầu hạ em, há mồm.”

Nhìn thấy nụ cười trêu đùa trên mặt Chu Diệu, lần này đổi lại Ôn Duyệt cảm thấy ngượng ngùng.

Chu Diệu cầm quả trứng gà chạm vào đôi môi xinh đẹp no đủ của cô, “Há mồm, ăn.”

 

Ôn Duyệt: “……” Thật nhàm chán.

“Em tự mình ăn.” Da mặt cô không dày như vậy, cướp lấy quả trứng gà đã nguội từ trong tay Chu Diệu, cắn từng miếng nhỏ.

Chu Diệu lại chậc một tiếng.

Cơm nước xong, hai người khóa cửa lại đi ra ngoài. Sắc trời vẫn là còn rất tối, nhìn đường không rõ lắm, Chu Diệu mở đèn pin trong tay chiếu sáng con đường phía trước, nhắc nhở Ôn Duyệt cẩn thận nhìn đường dưới chân.

 

Cô vẫn còn nhớ rõ việc cô bị vấp té trên đường sau khi từ bệnh viện trở về.

“Biết rồi biết rồi.” Ôn Duyệt nhẹ giọng đồng ý, cảm thấy Chu Diệu có chút lải nhải.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ ven ruộng đến cửa thôn, nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp ở cửa thôn, là Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào.

“Chị dâu, anh!” Hai người bọn họ chào hỏi, tầm mắt không hẹn mà cùng dừng ở trên người Chu Diệu, như là phát hiện ra một lục địa mới, kêu lên: “Anh, anh mua quần áo mới khi nào vậy? Còn rất đẹp nha!”

Khóe môi Chu Diệu cong lên, vẻ mặt khoe khoang bình thản giải thích: “Ồ, bộ quần áo này là chị dâu các chú tự tay may cho anh.” Anh nhấn mạnh hai chữ “tự tay” khi nói, giơ tay sửa sang lại chút nếp uốn trên áo sơ mi.

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào lúc này thật hâm mộ cùng ghen ghét.

“Chị dâu! Chị dâu của em!” Nhậm Nghiệp Lương trong mắt toát ra khát vọng, “Em cũng muốn……”

Chu Diệu đen mặt đánh gãy lời anh ta nói: “Chú muốn cái rắm, cút đi, muốn thì tự mình đi tìm vợ về làm cho chú.”

Nghĩ gì vậy, đây là vợ của anh, không được làm quần áo cho đàn ông khác! Cho dù là em trai cũng không được!!

Nhậm Nghiệp Lương chỉ có thể rưng rưng mà nuốt xuống lời chưa nói hết.

Đáng giận, Diệu ca thật nhỏ mọn! Nhưng mà quần áo này thật là đẹp, quá đẹp, Diệu ca mặc vào thật đẹp trai a, đều không giống dân quê, cảm giác như là người đọc sách trong thành tới…… Ồ, nhưng điều kiện tiên quyết là Diệu ca không mở miệng nói chuyện, một khi mở miệng liền bại lộ bản tính, không còn khí chất.

Tầm mắt của Nhậm Nghiệp Lương dừng ở trên người Ôn Duyệt, phát hiện hôm nay cô cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Áo sơmi có chút lớn, vạt áo nhét vào cạp quần jeans ống rộng, mái tóc đen dày được buộc thành búi phía sau đầu, gương mặt vốn không lớn thoạt nhìn lại càng nhỏ. Đứng cùng một chỗ với Chu Diệu giống như kim đồng ngọc nữ ở bên cạnh Quan Âm.

“Anh, chị dâu, hai ngươi hôm nay ăn mặc rất giống nhau, vừa thấy liền biết hai người là vợ chồng son.” Nhậm Nghiệp Lương hi hi ha ha mà khen, “Một người đẹp trai, một người xinh đẹp, cái kia nói như thế nào nhỉ, kim đồng ngọc nữ, trời đất tạo thành!” Ai nha, anh ta vậy mà còn nói thành ngữ!

Chu Diệu nghe được thể xác và tinh thần đều thoải mái, hai mắt liếc nhìn anh ta: “Nói rất hay. Hai người chưa ăn sáng phải không? Trước khi đi có nấu nhiều thêm mấy cái trứng, cầm lấy ăn lót bụng.”

“Liền biết anh đối xử với bọn em rất tốt.” Nhậm Nghiệp Lương tiếp nhận trứng gà, lấy hai quả trứng đưa cho Phương Thạch Đào.

Phương Thạc Đào khờ khạo nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Diệu ca.”

Chu Diệu không phản ứng.

Ôn Duyệt cười nhạt đứng một bên nhìn ba người bọn tương tác qua lại, ánh mắt ở trên mặt Chu Diệu xoay hai vòng. Người này ngoài mặt nhìn rất ghét bỏ Nhậm Nghiệp Lương hay Thạch Đào, nhưng trên thực tế đối hai người bọn họ rất tốt, anh đúng là khẩu thị tâm phi.

“Vừa đi vừa ăn, đừng lãng phí thời gian.”

Bốn người dọc theo con đường đất gập ghềnh bên ngoài thôn đi về phía trước.

Lúc này còn quá sớm, thông thường xe ba bánh sẽ không tới sớm như vậy, nhưng cũng phải dựa vào vận khí. Rõ ràng hôm nay vận khí của bọn họ rất không tệ, đi không đến vài phút liền nhìn thấy chiếc xe ba bánh đang dừng ở giao lộ phía trước, sau thùng xe vòn có vài người ngồi rải rác.

Chu Diệu để cho bọn họ lên xe.

Thùng sau xe ba bánh có chút cao, Ôn Duyệt dẫm chân lên bàn đạp bị Chu Diệu một phen kéo lên.

Anh để cho Ôn Duyệt ngồi ở vị trí ngoài cùng, bản thân chặt chẽ ngồi sát ở bên người cô, cánh tay rắn chắc của anh từ phía sau Ôn Duyệt đi qua cầm tay vịn bên cạnh. Thùng xe dược lắp ráp từ những thanh tre cùng với một loại vải dày rắn chắc, thoạt nhìn rất đơn sơ, chỗ ngồi là tấm ván gỗ cứng, ngồi không quá thoải mái.

Tư thế ngồi này của hai người, giống như là Ôn Duyệt đang rúc vào trong lòng n.g.ự.c Chu Diệu.

Cô thật ra không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm giác loại xe ba bánh này thoạt nhìn không quá an toàn, có chút khẩn trương, nắm lấy cổ tay của Chu Diệu.

Không chờ bao lâu xe ba bánh liền khởi động, chạy ở trên đường đất gồ ghề lồi lõm, xóc nảy đến chịu không được, Ôn Duyệt cảm thấy m.ô.n.g đều sắp xóc thành bốn cánh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại không quá thoải mái mà cử động.

Chu Diệu ngồi ổn định vững chắc, liếc nhìn cô một cái thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, ngồi không thoải mái à?”

“Không thoải mái.” Ôn Duyệt bĩu môi, “Tấm ván gỗ quá cứng, đau.”

Chu Diệu không hé răng, buông tay đang nắm lấy tay vịn sau lưng cô ra, đặt lên eo Ôn Duyệt, hơi hơi dùng sức trực tiếp nâng eo cô lên, đặt lên đùi phải đang dang rộng của mình: “Vậy ngồi trên đùi anh.”

Lòng bàn tay xuyên qua lớp vải hơi mỏng, làm ấm da thịt bên hông, m.ô.n.g cô dính sát vào đùi săn chắc của anh.

Ôn Duyệt lập tức cứng người, ngồi thẳng lưng, hai tay quy củ đặt ở trên đùi bản thân, không nhúc nhích.

Nhưng không thể không nói, đùi của Chu Diệu quả thật thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên tấm ván gỗ của xe ba bánh.

Ôn Duyệt vừa mới bắt đầu có chút không thích ứng, nhưng theo thời gian cơ thể cứng đờ của cô cũng chậm rãi mềm ra, thậm chí còn điều chỉnh vị trí thoải mái, dựa vào cánh tay của Chu Diệu.

Chu Diệu trong suốt hành trình cũng không dám cử động một chút.

Thân thể nhỏ xinh mềm ấm trên người làm anh vô cớ có chút khẩn trương, trong lòng bất ổn, anh lo lắng ôm cô quá dùng sức sẽ làm cô đau, quá lỏng thì lại sợ cô trực tiếp ngã ra ngoài. Chờ xe ba bánh đến huyện thành, từ thùng xe đi xuống, nửa bên cánh tay cùng chân của anh đã tê rần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK