Việc của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu chính là đem tiền đi gửi tiết kiệm. Lúc này đã có ngân hàng, bất quá ở huyện thành còn không có, chỉ có ở thành phố. Cho nên hai người cố ý chạy vào thành phố, đem tiền gửi vào ngân hàng.
Trong tay của Ôn Duyệt có gần bốn vạn, giữ lại 5000 đồng dự phòng, còn lại tất cả đều gửi đến ngân hàng.
Buổi tối hai chị em Lý Niệm Thu cũng không cần về nhà, trực tiếp đi đến trường học. Ôn Duyệt đề nghị với Lý Niệm Thu, bảo cô ấy xem trong ngõ nhỏ này còn có nhà trống cho thuê không, thuê một căn nhà, sau này không cần trở lại trong thôn đối mặt với bộ mặt ghê tởm của đám người bà Lý.
Nhưng Lý Niệm Thu đã cự tuyệt, cô ấy nói: “Nếu là để cho bọn họ biết trong tay của tớ có tiền thuê nhà thì nhất định bọn họ sẽ gây rắc rối. Tớ lười lãng phí thời gian cùng bọn họ, dù sao cũng chỉ còn lại có một năm cuối cùng, chịu đựng một chút liền qua.”
Ôn Duyệt nghĩ cũng đúng, cô đã quên mất chuyện này.
Chu Diệu đã thuê sân ở bên cạnh, Nhậm Nghiệp Lương cũng tìm được nữ công nhân thích hợp, tốc độ rất nhanh, ngày thứ ba bắt đầu chính thức làm việc. Điều đáng ngạc nhiên nhất là bên trong có hai người biết dùng máy may, bọn họ liền mang hai chiếc máy may ở nhà bà nội Phương dọn đến đây.
Đơn hàng đầu tiên được giao vào ngày thứ năm, quả nhiên đúng như dự đoán có ông chủ theo “mùi” tới cửa, sau đó nhận liên tiếp năm đơn hàng, nhưng thời gian hơi gấp, phải giao hàng trong một tháng.
Mọi việc tiếp theo đều không cần Ôn Duyệt nhọc lòng, Chu Diệu mang theo Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào quản lý rất tốt.
Chu Diệu nói cô chỉ cần chăm chỉ học tập thi đậu đại học là được.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt thời gian một tháng qua đi, lại đến lúc phân chia tiền. Tổng cộng nhận sáu đơn hàng, mỗi đơn trừ đi phí vật liệu nhân công và tiền thuê nhà có thể kiếm được ba đến bốn vạn, cộng lại có hơn hai mươi vạn!
Nói cách khác, mỗi người đều có thể phân đến bốn vạn đồng!
Nhậm Nghiệp Lương nghe thấy có nhiều tiền như vậy, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, hai mắt đăm đăm: “Trời ạ, tôi không phải là đang mơ chứ? Tôi có phải là đang nằm mơ không? Lão Phương, cậu đánh tôi một cái, tôi muốn nhìn xem có phải tôi là đang nằm mơ không....”
Phương Thạch Đào không chút do dự đ.ấ.m một quyền lên vai Nhậm Nghiệp Lương.
“Mẹ kiếp lão Phương, cậu muốn đánh c.h.ế.t tôi sao, xuống tay tàn nhẫn như vậy!!” Nhậm Nghiệp Lương ngao ngao hét lên.
Phương Thạch Đào: “Không phải là cậu kêu tôi đánh sao?”
Nhậm Nghiệp Lương: “Cậu cũng không cần dùng sức như vậy a!!”
Phương Thạch Đào gãi gãi đầu khờ khạo cười hai tiếng.
Nhậm Nghiệp Lương lại đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Duyệt và Chu Diệu, ngao ngao kêu: “Anh, chị dâu, hai người chính là thiên địa của em, là thần tài của em, sau này hai người muốn em làm gì em sẽ làm cái đó, kêu em đi hướng đông em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, kêu em đi về trước em tuyệt đối không lui về phía sau!!”
Xem như anh ta đã nhận ra, không chỉ có đi theo Diệu ca mới có thể kiếm tiền, đi theo chị dâu làm cũng có thể kiếm tiền a!! Ba tháng, kiếm được bốn vạn năm! Đây là thực lực kiểu gì! Hiện tại, mỗi người bọn họ đều có giá trị vạn nguyên!
Trời ạ, là vạn nguyên đó!
Chu Diệu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Anh đây làm cho chú câm miệng.”
Nhậm Nghiệp Lương nhanh chóng ngặm miệng lại, chỉ lộ ra nụ cười xán lạn có chút ngu đần.
“Nhưng hiện tại người trong thành phố đã bắt đầu bán các vật phẩm trang sức giống như chúng ta, lần buôn bán này chúng ta làm được khá tốt.” Lý Niệm Thu cũng rất bình tĩnh, cũng không có bị vui sướng phá tan đầu óc, rất là đáng tiếc mà thở dài..
Ôn Duyệt mỉm cười nói: “Chúng ta đã kiếm lời rất nhiều rồi, mệt mỏi lâu như vậy, vừa lúc có thể được nghỉ ngơi. Việc còn lại sau này lại nói.” Cô rất bình tĩnh, giống nhau liền giống nhau, đi theo xu hướng là chuyện rất bình thường.
Đời sau cho dù có ý thức về bản quyền vẫn có rất nhiều vấn đề về bản lậu không thể giải quyết được, huống chi là lúc này? Cùng lắm thì cô lại vẽ ra một vài món quần áo tương đối độc đáo mới mẻ đối với thời đại này……?
Ôn Duyệt suy nghĩ.
Lý Niệm Thu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Duyệt Duyệt nói đúng, kế tiếp chúng ta có thể đem tâm tư đều đặt trong việc học tập.” Có số tiền này, cô ấy không cần lo lắng tương lai của mình và em gái nữa, cuộc sống của họ đã được đảm bảo.
Vì chúc mừng lần thu hoạch này, bọn họ quyết định cuối tuần này sẽ đến thành phố ăn mừng.
Sau khi ăn uống no đủ lại bật chế độ cá mặn.
Ôn Duyệt thì có việc để làm như làm bài tập hay đọc sách gì đó đều rất ý nghĩa. Nhưng còn Chu Diệu cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ở trong nhà liền có chút nhàm chán.
Ôn Duyệt với Chu Diệu đọc sách ngoại khóa mấy đêm liền, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của anh rất rõ ràng.
“Chu Diệu.” Ôn Duyệt khép sách lại, quay đầu ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Chu Diệu, biểu tình nghiêm túc: “Anh dẫn theo Nghiệp Lương lão Phương bọn họ đi Thượng Hải xem thử đi.”
Chu Diệu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không đi.”
Ôn Duyệt khe khẽ thở dài: “Em biết trong lòng anh là rất muốn đi, muốn đi liền đi nha, không cần lo lắng cho em. Em trừ bỏ đi học thì chính là ở nhà, lại không ra khỏi cửa, sẽ không xảy ra chuyện gì. Lại nói trong nhà còn có bà nội Phương, nếu thật sự không được Niệm Thu cũng có thể giúp em. Lại nói lần trước không phải anh đã đồng ý với Nghiệp Lương, muốn dẫn hai người bọn họ đi Thượng Hải sao?”
“Anh không thể nói chuyện mà không giữ lời đi, vậy anh ở trong lòng hai người bọn họ liền không có uy tín.”
Chu Diệu rũ mắt, không thèm để ý: “Không có liền không có.”
Ôn Duyệt nhíu mày: “Anh tự suy nghĩ kỹ đi, em muốn ngủ, ngày mai còn phải đi học.” Cô tắt đèn nằm xuống, nói ngủ liền trực tiếp ngủ.
Chu Diệu có chút ngủ không được, trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu lộn xộn.
Trong khoảng thời gian này, tư thế ngủ của Ôn Duyệt tốt hơn rất nhiều, sẽ không giống như trước một lời không hợp liền động tay động chân. Có lẽ là đã quen gối đầu lên cánh tay Chu Diệu, sau khi ngủ, cô sẽ vô ý thức mà dựa lại đây, rất tự nhiên mà đem đầu gối lên, tìm một tư thế thoải mái.
Nói không muốn đi Thượng Hải là giả, Chu Diệu đã muốn đi đến Thượng Hải từ lâu. Ban đầu là không muốn bỏ lại ông bà nội, còn bây giờ anh lại không muốn rời khỏi Ôn Duyệt. Anh muốn mỗi ngày đều ở bên Ôn Duyệt, mỗi ngày nhìn thấy Ôn Duyệt, như vậy anh sẽ an tâm hơn.
Anh lo lắng sau khi mình đi Thượng Hải sẽ có người bắt nạt Ôn Duyệt, cũng lo lắng sau khi đi sẽ có người đến trộm nhà của anh. Rốt cuộc cho đến bây giờ, Chu Diệu kỳ thật cũng không xác định được cảm xúc của Ôn Duyệt đối với anh là gì, nhưng anh rất chắc chắn rằng anh thích Ôn Duyệt.
Chu Diệu là người có lá gan rất lớn, trước thời kỳ cải cách mở cửa, anh đã dám dẫn theo Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi mua bán đồ vật cũng không sợ bị bắt, còn chưa có thành niên đã muốn đi đến Thượng Hải mạo hiểm.