Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc đồng hồ nữ này được làm từ dây đeo bằng vàng khảm ngọc lục bảo, mặt của đồng hồ cũng là màu xanh ngọc bích, mặc dù Ôn Duyệt nhìn theo tiêu chuẩn thảm mỹ của thế hệ sau nhưng chiếc đồng hồ nữ này cũng rất xinh đẹp.

Nói một cách đơn giản thì nó trông rất có giá trị.

Cô sao lại không biết xấu hổ mà nhận được, xua xua tay từ chối: “Chú Tôn, lễ vật này quá quý giá, cháu không thể nhận, chú lấy về đi thôi.”

“Quý giá cái gì, cũng chỉ có một ngàn đồng thôi.” Tôn Tường không để ý mà xua tay, “Cho em dâu thì em dâu cứ nhận đi, chú và Chu Diệu quan hệ thân thiết, không cần khách sáo với tôi như vậy đâu! Nếu em dâu không nhận thì chính là không xem chú Tôn là người trong nhà, trong lòng chú sẽ không thoải mái!”

Ôn Duyệt nhìn về phía Chu Diệu.

“Nhận đi.” Chu Diệu hơi hơi gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt, “Chú Tôn làm vận chuyển, trong tay có một đội vận chuyển, chút tiền này chỉ cần chú ấy đi một chuyến là có thể kiếm lại được và còn nhiều hơn thế nữa.”

Thì ra là người có tiền, trách không được lại ra tay rộng rãi như vậy.

 

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, mím môi lộ ra một nụ ngượng ngùng, nhẹ giọng nói câu cảm ơn.

Tôn Tường giọng lớn: “Lúc này mới đúng, chú và Chu Diệu quan hệ rất tốt. Lúc trước nếu không phải là có Chu Diệu không chừng chú Tôn đây đã sớm mất mạng rồi!”

Ôn Duyệt nghe vậy có chút tò mò.

“Lúc đó chú ra ngoài đi dạo, kết quả không cẩn thận rơi xuống sông, chỗ đó lại rất ít người! Nếu không phải Chu Diệu đi lạc, vô tình đi ngang qua đó, có lẽ chú đã sớm c.h.ế.t đuối rồi!” Tôn tường giải thích nói.

Ôn Duyệt nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt cong cong: “Đại nạn không c.h.ế.t về sau nhất định sẽ có phúc, chú Tôn phúc lớn mạng lớn.”

 

Tôn Tường cười đến cao hứng, giơ tay hung hăng vỗ vỗ bả vai Chu Diệu: “Em Chu à, em dâu nói chuyện so với cậu còn dễ nghe hơn, vừa nghe chính là người làm công tác văn hoá rồi!”

Có thể thấy được chú Tôn là người quen, toàn bộ nhà hàng chỉ nghe thấy tiếng của ông ấy vang dội nhất. Nói chuyện cũng rất có ý tứ, vừa uống rượu vừa khoe khoang những việc mà mình gặp được khi đi vận chuyển.

Ôn Duyệt bị chọc cười vài lần.

“Đúng rồi, lần này chú mang hàng về cho các cậu không chỉ là quần áo, mà còn mang theo không ít hàng hiếm đang được thịnh hành ở Thượng Hải.” Tôn Tường ôm bình rượu nói, “mắt kính! Có biết mắt kính là gì không, còn có một cái được bán rất chạy, kêu gì mà son môi?”

“Đúng vậy, chính là son môi, các cậu không biết đâu, phụ nữ ở Thượng Hải đều điên cuồng đi mua thứ này! Nếu không phải, nếu không phải ở bên kia có quen biết thì chú cũng không mua được! Chu, em Chu, chú Tôn liền nhớ tới cậu nên mang về cho cậu, nhưng cũng không nhiều lắm, cậu tự quyết định giá……”

Ôn Duyệt ở bên cạnh nghe, nghĩ thầm chú Tôn đối với Chu Diệu khá tốt, đâu chỉ coi Chu Diệu là anh em, dường như coi Chu Diệu là con trai của ông ấy luôn rồi.

Sau khi ăn uống xong, Chu Diệu gọi bà chủ đến tính tiền, rồi cùng với Phương Thạch Đào đỡ Tôn Tường đã uống say rời khỏi nhà hàng.

Một, hai giờ chiều, ánh nắng cực kỳ gay gắt.

Ôn Duyệt giơ tay che mắt khỏi ánh nắng chói chang, lo lắng hỏi: “Chú Tôn say như thế này có thể tự mình trở về không?”

“Chúng ta đưa ông ấy về.” Chu Diệu nắm lấy cánh tay Tôn Tường, “Nhà ông ấy cũng ở gần đây, đi khoảng mười phút là tới.”

Ôn Duyệt: “Thế thì tốt.”

Bọn họ đỡ Tôn Tường đi vào một con hẻm nhỏ, những ngôi nhà ở con hẻm này đều là kiểu nhà tứ hợp viện. Đi vào bên trong con hẻm chừng hai phút, dừng lại trước một căn nhà đóng chặt cửa, duỗi tay gõ cửa.

“Tới đây ~”

Bên trong truyền đến tiếng của một cô gái trẻ, giây tiếp theo, một cô gái chừng 24-25 tuổi đi ra mở cửa. Cô ấy trang điểm đặc biệt thời thượng, một đầu tóc quăn, mặc váy hai dây, môi còn tô son nữa.

Nhìn thấy Chu Diệu, mắt của cô gái đó sáng lên, giọng nói càng mềm mại: “Ai nha ~ là Chu Diệu à ~ đã lâu rồi chưa nhìn thấy cậu nha ~~”

Chu Diệu mặt không biểu tình: “Chú Tôn uống say, phiền cô chăm sóc chú ấy.”

Cô gái tựa hồ như vừa mới nhìn thấy Tôn Tường đang say khướt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, gượng cười: “Sao lại uống nhiều như vậy, phiền toái các cậu rồi, vào đi.”

Chu Diệu và Phương Thạch Đào đỡ người đi vào.

Ôn Duyệt và Nhậm Nghiệp Lương gắt gao theo ở phía sau.

Cô gái đối với Chu Diệu rất có hứng thú, vẫn luôn dán ở bên người anh, nói chuyện tán tỉnh các loại, hận không thể trực tiếp treo ở trên người anh.

Ôn Duyệt mím môi, chậm rãi bước đi, tuy rằng nhìn thấy Chu Diệu vẫn luôn giữ khoảng cách với đối phương, nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái.

Sau khi đặt người ở trên giường, Chu Diệu nhàn nhạt nói: “Chăm sóc chú Tôn thật tốt.”

“Gần đây cậu đang bận việc gì vậy, không phải lần trước chú Tôn đã nói với cậu rằng ông ấy thường xuyên không ở nhà, một mình tôi ở nhà rất buồn chán, kêu cậu lại đây nói chuyện phiếm với tôi, sao cậu lại không tới nha?” Cô gái mỉm cười mà nói chuyện, nhấp nháy đôi mắt được vẽ tỉ mỉ.

Chu Diệu không phản ứng, xoay người rời khỏi phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Ôn Duyệt, rũ mắt nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ đi xem phim không?”

“Lần sau đi.” Ôn Duyệt nhận ra cô gái này có địch ý với mình, mím môi nhỏ giọng nói: “Nếu không sẽ trở về rất muộn.”

Chu Diệu nhướng mày đồng ý: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta về nhà.”

Ôn Duyệt ừ một tiếng.

Không ai trong số họ để ý đến cô gái ở phía sau, vừa đi vừa nói chuyện. Chờ ra khỏi sân, Ôn Duyệt mới do dự hỏi: “Con gái của chú Tôn có phải là thích anh hay không?”

Chu Diệu bị hỏi sửng sốt một chút: “Chú Tôn không có con gái, ông ấy có một đứa con trai nhưng không có ở đây.”

“A?” Ôn Duyệt trợn tròn đôi mắt, có chút mơ hồ, “Vậy người vừa rồi……?”

“Ha ha, chị dâu, người vừa rồi là vợ của chú Tôn.” Nhậm Nghiệp Lương cười hì hì giải thích, làm mặt quỷ nói: “Chị cũng cảm thấy cô ta đối với Diệu ca không bình thường có phải hay không?”

Chu Diệu đá Nhậm Nghiệp Lương một cước, nheo mắt trầm giọng nói: “Đừng nói bậy.”

“Ai nói bậy, không phải chị dâu cũng nghĩ như vậy sao?” Có Ôn Duyệt ủng hộ, Nhậm Nghiệp Lương tự tin mười phần.

Ôn Duyệt: “Là vợ hai?”

“Đúng vậy, chú Tôn đã ly hôn với người vợ trước, con trai ông ấy đi theo mẹ. Người vừa rồi là vợ thứ hai ông ấy mới cưới hồi năm ngoái, cũng lớn hơn Diệu ca ba tuổi.” Nhậm Nghiệp Lương nhanh chóng trả lời.

Ôn Duyệt trầm tư, tầm mắt dừng ở trên người Chu Diệu.

Chu Diệu không tự giác run lên một chút, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Anh chưa từng nói chuyện với cô ta.”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK