Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong cũng dừng lại lúc này và bước về phía bàn ăn.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên bàn, giúp hai người trải khăn ăn, rồi chúc họ dùng bữa ngon miệng trước khi rời đi.

Lâm Phong rót một ly nước ép cho Thẩm Thanh Âm, đồng thời không quên hỏi cô cảm nhận về bản nhạc vừa rồi.

Thẩm Thanh Âm chỉ cười trừ, khen đại là hay lắm.

Lâm Phong thấy cô như vậy cũng không giận, rót một ly rượu vang cho mình, rồi nói:

"Thanh Âm, ăn đi. Cũng muộn rồi, chắc cô đói rồi."

Thẩm Thanh Âm nhìn anh ta một lúc, thấy anh ta không nói gì, cô cũng cảm thấy hơi đói nên bắt đầu ăn.

Còn những chuyện khác, đợi ăn xong rồi nói vậy.

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm ăn, ánh mắt đầy sự yêu thương.

Lúc nãy, khi thấy cô cứ như muốn chui xuống gầm bàn, niềm vui mừng vì cô đồng ý cùng đi ăn với mình dần nguội lại.

Ban đầu, Lâm Phong định tỏ tình trong bữa ăn, nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh ta biết rằng họ không có khả năng.

Việc cô đồng ý hôm nay rất có thể là để từ chối mình, nên Lâm Phong không dám mở lời tỏ tình, sợ bị từ chối.

Có lẽ điều này hơi hèn nhát, nhưng anh ta thà như vậy, vì thà làm bạn còn hơn là trở thành người xa lạ.

Nếu không thể trở thành người yêu, anh ta vẫn có thể làm bạn với cô.

Anh ta không muốn mất đi cả tình bạn.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Âm lau miệng, thấy Lâm Phong vẫn chưa nói gì.

Cô ngước lên nhìn anh ta, thấy anh ta vẫn nhìn mình, nghĩ rằng cứ như vậy cũng không phải cách hay, cô liền lấy hết can đảm nói:

"Anh Lâm, anh xứng đáng có người tốt hơn đang chờ đợi anh, tôi không đáng để anh làm như thế."

"Xứng đáng hay không là do tôi quyết định. Tôi nói đáng thì là đáng."

Lâm Phong đáp.

"Nhưng mà… nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì cơ?" Lâm Phong thấy cô lúng túng, hỏi.

"Tôi... tôi đã có người mình thích rồi."

Nói xong, mặt Thẩm Thanh Âm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Lâm Phong.

"Anh ta là người như thế nào?" Lâm Phong hỏi.

Người có thể khiến cô trở nên dịu dàng như vậy chắc canh ta không phải người tầm thường.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy tò mò về người đó, muốn biết rõ hơn.

"Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt." Thẩm Thanh Âm đỏ mặt nói.

"Tôi có thể biết đó là ai không?"

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm với ánh mắt chân thành.

"Anh ấy không phải là người trong giới." Thẩm Thanh Âm nói.

"Vậy tôi đành phải ở đây chúc cô hạnh phúc thôi."

Lâm Phong rất độ lượng đáp:

"Nếu anh ta đối xử không tốt với cô, cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ đợi cô."

"Anh Lâm, anh không cần phải làm thế vì tôi, phía trước còn có người tốt hơn đang chờ đợi anh."

Thẩm Thanh Âm chân thành nói.

"Vậy thì mượn lời chúc của cô."

Lâm Phong thấy Thẩm Thanh Âm có vẻ áy náy, liền cười nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu.

Lâm Phong định đưa Thẩm Thanh Âm về, nhưng cô từ chối, hai người chia tay nhau ở cửa.

Thẩm Thanh Âm ra ngoài định bắt xe về nhà, lúc này đèn đường đã sáng.

Cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần chín giờ.

Lúc này, Thẩm Thanh Âm có chút lo lắng, nhưng đợi mãi vẫn không bắt được xe, cuối cùng phải gọi điện cho tài xế đến đón.

Không lâu sau, tài xế đã đến, nhưng không chỉ có mình ông ấy.

Khi mở cửa xe, Thẩm Thanh Âm phát hiện Phong Quyết cũng ngồi trên xe, và gương mặt anh không mấy dễ chịu.

Trên đường về, anh không nói một lời, mặt mày cau có suốt chặng đường.

Thẩm Thanh Âm nhìn anh, có ý định hỏi anh có chuyện gì, nhưng thấy anh vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng cô vẫn không dám mở miệng.

Khi về đến nhà, cả hai đều không nói câu nào.

Điều này khiến Thẩm Thanh Âm dần cảm nhận được sự bất thường.

Cô muốn nói gì đó, nhưng Phong Quyết vẫn không nhìn về phía cô, làm cô không biết bắt đầu từ đâu.

Vừa bước vào nhà, anh liền lên lầu, không biết là vào phòng làm việc hay làm gì.

Thẩm Thanh Âm nhìn Tiểu Thánh Phong Thánh, rồi nhìn lên cầu thang không thấy bóng dáng của Phong Quyết liền hỏi.

"Tiểu Thánh, ba con sao vậy?"

Thẩm Thanh Âm hỏi Phong Thánh, cũng đang nhìn theo bóng lưng của Phong Quyết.

"Ba hình như không vui đó mẹ." Phong Thánh đáp.

"Sao ba lại không vui nhỉ?"

Thẩm Thanh Âm hỏi: "Có phải công việc có vấn đề gì không?"

Phong Thánh nhìn mẹ mình với vẻ mặt bất lực.

Trong lòng thở dài, mẹ ơi, mẹ đã quên nhanh đến mức nào, chuyện vừa xảy ra mà đã quên mất rồi.

Ba là ai chứ, công việc có thể khiến ba như vậy sao? Mẹ đang đánh giá quá thấp ba rồi.

Ba như vậy là vì mẹ đã ăn tối với một người đàn ông khác đó! Mẹ có hiểu không?

Thẩm Thanh Âm thấy Tiểu Thánh nhìn mình với ánh mắt như đang muốn nói "mẹ thật ngốc", trong lòng chợt hiểu ra, không lẽ anh đang tức giận vì mình vừa ăn tối với Lâm Phong nên luôn lạnh nhạt với mình?

Như vậy có nghĩa là lúc ngồi trên xe, anh đã không vui với mình.

Thẩm Thanh Âm chợt nhớ ra, bên cạnh mình có người do Phong Quyết cử đến bảo vệ.

Vì vậy, ngay khi cô cùng Lâm Phong rời khỏi đoàn phim, có lẽ Phong Quyết đã nhận được tin.

Ôi, Thẩm Thanh Âm không khỏi tức giận trong lòng, sao cô có thể quên chuyện này chứ!

"Mẹ, mẹ nhớ ra rồi à?" Phong Thánh nói.

Thẩm Thanh Âm chỉ có thể khổ sở cười gượng, làm sao không nhớ được chứ?

"Tiểu Thánh, con có thể giúp mẹ được không?"

Thẩm Thanh Âm nắm tay Phong Thánh cầu cứu.

"Việc này không khó đâu, mẹ cứ tự mình đưa mình cho ba, đảm bảo ba sẽ không tức giận."

Phong Thánh nháy mắt với Thẩm Thanh Âm, tinh nghịch nói.

"Tiểu tử thối, sao con có thể hại mẹ như vậy chứ!"

Thẩm Thanh Âm dùng tay xoa mũi Phong Thánh, không vui nói.

Đứa trẻ mới sáu tuổi mà đã như vậy sao?

Có phải quá trưởng thành rồi không?

Đột nhiên, Thẩm Thanh Âm nhớ lại lần đầu tiên mình bị cậu bé này hại, trong lòng tức tối không chịu nổi, nếu không phải vì cậu, cô đã không phải bán thân để trả nợ.

Nhưng nghĩ lại, nếu không đến đây, cô và Phong Quyết đã không yêu nhau.

Nghĩ tới đây, cơn giận của Thẩm Thanh Âm giảm bớt một chút, nói:

"Tiểu Thánh, đi gọi ba con xuống ăn cơm, mẹ sẽ nấu ăn để xin lỗi ba con."

Thẩm Thanh Âm ở trong bếp bận rộn một hồi, nấu một bàn đầy thức ăn, nhưng khi mang ra ngoài thì phát hiện hai ba con vẫn chưa xuống.

Cô lắc đầu, thầm nghĩ, Phong Thánh này đúng là không đáng tin, chỉ gọi người cũng mất cả nửa ngày.

Bày biện bát đĩa xong, Thẩm Thanh Âm chỉ còn cách tự mình lên lầu gọi, gõ cửa phòng làm việc nhưng không có ai trả lời.

Cô xoay nắm cửa một cách tượng trưng lại phát hiện không khóa, Thẩm Thanh Âm liền mở cửa bước vào, nhưng thấy hai ba con một người ngồi trước bàn làm việc xử lý tài liệu, một người ngồi trên sofa chơi máy tính, mỗi người một việc.

Thẩm Thanh Âm tức đến mức không chịu nổi, bước tới nắm lấy tai Phong Thánh, nhưng chỉ nắm nhẹ thôi.

"Mẹ bảo con lên gọi ba xuống ăn cơm, mà con lại gọi như vậy sao?"

"Đau đau đau, mẹ, mẹ buông tay ra!"

Phong Thánh kêu lên.

Phong Quyết ngẩng đầu liếc nhìn, nhưng không nói gì, tiếp tục công việc của mình.

Dù Thẩm Thanh Âm đang trách mắng Phong Thánh, nhưng khóe mắt cô vẫn liếc nhìn về phía Phong Quyết.

Cô hy vọng anh sẽ nói điều gì đó, nhưng chờ mãi không thấy anh lên tiếng, lòng cô càng lúc càng nản lòng, cuối cùng đành buông Phong Thánh ra.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, cô đi đến trước mặt Phong Quyết, đặt tay lên tài liệu anh đang xem và nói:

"Đến giờ ăn cơm rồi."

"Không ăn."

Phong Quyết không thèm nhìn Thẩm Thanh Âm, chỉ nói.

"Vậy…vậy…"

Phong Quyết thấy vậy, bèn chăm chú nhìn Thẩm Thanh Âm, chờ đợi lời tiếp theo của cô hoặc một lời giải thích.

Nhưng Thẩm Thanh Âm mãi vẫn không thốt lên được lời nào, khiến sự kiên nhẫn của Phong Quyết giảm dần.

Anh nhìn Thẩm Thanh Âm với ánh mắt như cười mà không cười, nói:

"Nếu em không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy anh làm việc."

Thẩm Thanh Âm không dám tin vào tai mình, cô mở to mắt nhìn Phong Quyết, vừa rồi anh nói vậy thật sao?

Hình như ngoài lần đầu tiên khi mới gặp nhau, anh đã rất lâu không dùng giọng điệu như vậy nói với cô, khiến Thẩm Thanh Âm nhất thời không phản ứng kịp.

Thấy sắc mặt của Phong Quyết ngày càng không tốt, cô vội vàng nói:

"Khoan đã, em có chuyện muốn nói với anh."

"Có chuyện gì thì em nói mau đi."

Phong Quyết có vẻ đang chờ đợi, rất có khả năng nếu Thẩm Thanh Âm không làm anh hài lòng, sẽ ngay lập tức đuổi cô ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt như vậy của Phong Quyết, Thẩm Thanh Âm không khỏi run rẩy.

Trong lòng cô thầm nghĩ, bấy lâu nay, mình đã được anh chiều chuộng đến mức quên mất anh là một người nguy hiểm như thế nào.

"À, em và Lâm Phong không có quan hệ gì cả."

Thẩm Thanh Âm nhắm mắt lại, nghiến răng nói.

Lúc này, cô mới nhận ra, mình vẫn có chút sợ hãi Phong Quyết, ít nhất là trước vẻ mặt lạnh lùng đang tức giận của anh.

"Không có quan hệ mà lại cùng nhau đi ăn tối?"

Phong Quyết đột nhiên đứng dậy, một tay chống lên bàn làm việc, tay kia nâng cằm Thẩm Thanh Âm, giọng điệu quyến rũ.

Thẩm Thanh Âm mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Phong Quyết gần trong gang tấc, cô lập tức lùi lại vài bước, nhìn thẳng vào anh:

"Hôm nay anh ấy mời em ăn tối, ban đầu em không định đi, nhưng nghĩ như vậy không phải cách hay, nên em mới đồng ý đi. Em đi chỉ để từ chối thôi, thật đấy."

Nói xong, Thẩm Thanh Âm giơ tay phải lên, thề với trời, "Em đã ở bên anh rồi, nên những người khác em đều từ chối hết."

Hành động của Thẩm Thanh Âm cuối cùng cũng khiến sắc mặt Phong Quyết dịu đi đôi chút.

Anh tiến lại gần Thẩm Thanh Âm, nhìn đôi mắt long lanh của cô, càng thêm tươi cười, nắm lấy tay Thẩm Thanh Âm đang thề thốt, nói:

"Nếu em đã nói vậy, thì anh sẽ tin em một lần. Nhưng nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế này đâu."

"Tuyệt đối dẽ không có lần sau."

Thẩm Thanh Âm lẩm bẩm.

Đối với câu nói này của Thẩm Thanh Âm, Phong Quyết chỉ nhẹ nhàng xoa trán cô.

"Mau xuống ăn cơm thôi, cơm nguội mất rồi."

Thẩm Thanh Âm đột nhiên kêu lên, kéo tay Phong Quyết đi.

Ban đầu cô định gọi Phong Thánh xuống cùng, nhưng quay đầu lại thì không thấy bóng dáng cậu bé đâu.

Xuống lầu, cô thấy Phong Thánh đã ngồi ở bàn ăn một cách ngoan ngoãn như buổi sáng.

"Ba, mẹ, hai người chậm quá!"

Phong Thánh nói, vẻ mặt đói đến nỗi như muốn dùng đũa gõ vào bát để thể hiện sự đói bụng của mình.

Phong Quyết kéo Thẩm Thanh Âm ngồi xuống bàn ăn, liếc nhìn Phong Thánh, nói:

"Có đồ ăn là tốt rồi, còn phàn nàn cái gì?"

"Mẹ, mẹ có nghĩ rằng con là đứa trẻ được ba nhặt về không? Tại sao lại đối xử với con như vậy? Trong tivi diễn tốt quá, con cũng muốn giống như vậy."

Phong Thánh nói, với giọng điệu như muốn khóc.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm thấy đau lòng vô cùng, vội vàng an ủi Phong Thánh:

"Tiểu Thánh, đừng khóc, đừng khóc, ba con chỉ không biết cách thể hiện, ba không phải chê con đâu."

Nói xong, cô quay sang nhìn Phong Quyết, dùng ánh mắt ra hiệu anh nhanh chóng xin lỗi Tiểu Thánh.

Nhưng Phong Quyết lại không để tâm, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức món ăn Thẩm Thanh Âm đã chuẩn bị để xin lỗi, đồng thời còn không quên nói:

"Tiểu tử thối  này không thể chiều chuộng, nếu cứ chiều chuộng nó sẽ càng ngày càng lấn tới."

Phong Thánh nghe ba mình nói vậy, liền tranh thủ lúc Thẩm Thanh Âm không để ý, làm mặt xấu về phía anh, khiến Phong Quyết lại lắc đầu ngao ngán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK