Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh."

Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Hạ Nguyên Hy, lúc này anh mới phát hiện ra rằng Hạ Mạt đang khóc ròng ròng.

Kể từ khi ba mẹ qua đời, cuộc sống của hai anh em họ bắt đầu thay đổi.

Dù anh luôn chiều chuộng Hạ Mạt để cô có thể sống một cách vô lo vô nghĩ, nhưng cô vẫn âm thầm trưởng thành khi anh không để ý.

Kể từ đó, anh chưa từng thấy cô khóc, lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, giờ nhìn thấy cô đau khổ như vậy, Hạ Nguyên Hy cảm thấy xót xa, như thể trái tim anh đang thắt lại.

"Cãi nhau với Âm Âm à?"

Hạ Nguyên Hy hỏi.

"Anh, anh nói tại sao Âm Âm lại phải tính toán rõ ràng như vậy? Em có phải là chị em hay bạn thân của cô ấy không?"

 Hạ Mạt ngẩng mặt đầy nước mắt, hỏi Hạ Nguyên Hy.

"Chính vì coi em như chị em, bạn thân nên cô ấy mới như vậy. Cô ấy chỉ muốn một tình bạn thuần khiết, không bị trộn lẫn bất kỳ điều gì khác, em hiểu không?"

Hạ Nguyên Hy giải thích:

"Cô ấy và Vân La đã từng rất thân thiết, ba cô ấy và ba Vân La cũng rất thân. Nhưng kết quả thì sao? Em muốn hỏi cô ấy có thể không cẩn thận với những trải nghiệm như vậy sao?"

"Nhưng em và Vân La thì không giống nhau mà."

Hạ Mạt đáp.

"Khác biệt ở đâu?"

Hạ Nguyên Hy hỏi lại.

"Điều này…"

Hạ Mạt nhất thời không nói nên lời, mắt mở to nhìn anh mình, một lúc lâu sau mới nói:

"Anh, anh đang đứng về phía ai vậy? Em mới là em gái của anh mà!"

"Anh chỉ phân tích tình huống hiện tại của Âm Âm với em thôi."

Hạ Nguyên Hy nhẹ nhàng cười, xoa đầu Hạ Mạt:

"Anh chỉ muốn em vui vẻ trở lại thôi mà."

"Được rồi, được rồi, em không buồn nữa."

Hạ Mạt ngồi dậy một cách mạnh mẽ, vung tay nói:

"Thực ra em cũng không phải tức giận với điều này, em chỉ tức giận vì Âm Âm không biết trân trọng bản thân. Cô ấy từ chối rời khỏi giới giải trí, trong tình huống hiện tại, cô ấy ở nơi sáng, còn người khác ở nơi tối, thật sự như đang làm bia vậy."

"Chúng ta sẽ xử lý việc này, em cứ yên tâm ở bên Âm Âm đi. Em vừa trở về đột ngột, Âm Âm đã lo lắng c.h.ế.t đi được. Em có muốn đi thắm cô ấy nữa không?"

Hạ Nguyên Hy thấy Hạ Mạt không còn buồn, tâm trạng cũng tốt lên, bèn nhắc đến cuộc gọi của Phong Quyết.

Hạ Mạt bỗng cảm thấy hối hận, nhớ lại lúc nãy ở bệnh viện, mình không nghe tiếng gọi của Âm Âm, đã vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Ngay lập tức, cô muốn tự tát vào mặt mình.

Trong lòng thầm nghĩ, sao lúc đó mình lại chấp nhất như vậy chứ?

"Đi thôi, anh, nhanh lên lái xe, em chuẩn bị một chút, chúng ta đến bệnh viện thăm Âm Âm."

Hạ Mạt nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy về phòng tắm.

Hạ Nguyên Hy nhìn Hạ Mạt như vậy, mặc dù cảm thấy cô bỗng nhiên trở nên quyến rũ một cách ngốc nghếch, nhưng trong mắt anh tràn đầy yêu thương, tựa như "em gái tôi, ai dám chê bai".

Khi Hạ Nguyên Hy đi xuống, Dung Trạm vẫn đang ở phòng khách, thấy anh xuống, liền hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là Âm Âm bị thương một chút, Hạ Mạt khuyên cô ấy rời khỏi giới giải trí, nhưng Âm Âm không đồng ý, hai người cãi nhau một chút."

Hạ Nguyên Hy vừa đi xuống vừa nói:

"Chúng tô chuẩn bị đi thăm Âm Âm, cậu có muốn cùng đi không?"

"Đi."

Nói xong, Dung Trạm đứng dậy,

"Các cậu chờ một chút, tôi đi lấy chút đồ."

Nhìn Dung Trạm vội vàng chạy đi mà Hạ Nguyên Hy cảm thấy thật bối rối.

Mọi người đều gấp gáp như vậy, sao không thể từ từ, bình tĩnh một chút?

Ba người đến bệnh viện, chỉ thấy Phong Thánh, còn Phong Quyết thì không thấy đâu.

Vì vậy, Hạ Mạt liền lại gần Phong Thánh, mỉm cười hỏi:

"Tiểu Thánh ba con đâu rồi?"

"Ba con đi ra ngoài rồi."

Phong Thánh trả lời rất nghiêm túc:

"Ba dặn con phải chăm sóc mẹ thật tốt."

"Anh Hạ, Mạt Mạt,"

Thẩm Thanh Âm cố gắng ngồi dậy, Hạ Mạt thấy vậy liền chạy đến giúp đỡ, không quên đặt một cái gối dưới lưng cô, đồng thời miệng không ngừng lảm nhảm:

 "Ngồi dậy làm gì? Cậu quên chân mình bị thương à?"

"Mạt Mạt, cậu đừng giận nữa, được không?"

Thẩm Thanh Âm cầu xin nhìn Hạ Mạt, trên mặt có vẻ chờ đợi, như thể nếu không nghe thấy câu trả lời sẽ không bỏ qua.

Hạ Mạt thở dài, nhắm mắt một chút rồi mở ra:

"Mình không giận."

"Mạt Mạt, mình xin lỗi, chuyện vừa rồi cậu đừng để trong lòng."

Thẩm Thanh Âm nắm tay Hạ Mạt, vội vàng giải thích.

" Chú Dung, chú Hạ, hai người nói mẹ và dì Mạt Mạt phải xin lỗi nhau bao lâu nữa vậy? Nhìn đã lâu mà vẫn chưa dứt, mà toàn xoay quanh việc giận hay xin lỗi, thật là chán."

Sau lời nói của Phong Thánh hai người đứng bên cạnh cuối cùng cũng nhận ra có ba người khác còn ở đây, hai người vừa rồi vì đã bỏ qua họ mà cảm thấy có chút xấu hổ, sau đó cùng nhau cười nói.

Mặc dù Hạ Mạt đã rời khỏi phim trường, nhưng vệ sĩ của cô vẫn chưa đi, nên ngay cả khi đạo diễn Dương muốn tiếp tục quay cũng không thể, mọi người trong phòng đều lo lắng chờ đợi cảnh sát đến để nhanh chóng làm rõ mọi chuyện, tránh cho mọi người trở thành nghi phạm.

Cuối cùng, cảnh sát cũng không để mọi người thất vọng mà nhanh chóng đến nơi.

Họ nhanh chóng tiếp quản hiện trường, bắt đầu khám xét và lấy mẫu, thỉnh thoảng còn hỏi thăm mọi người có mặt.

Khi họ tiến hành điều tra sâu hơn, mọi người càng lúc càng căng thẳng, tập trung theo dõi họ làm việc.

Lúc này, đạo diễn Dương cuối cùng không thể ngồi yên, từ phía máy quay đi tới, hỏi người đứng đầu cảnh sát:

"Cảnh sát, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Người bị hỏi nhìn qua dây an toàn, nhíu mày nói:

"Bây giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận."

"Vậy có phát hiện gì không?"

Đạo diễn Dương lại không cam lòng hỏi.

"Chưa có."

Người đó lại trả lời.

"Đạo diễn, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều phóng viên."

Lúc này, một người đột nhiên từ bên ngoài xông vào, nói lắp bắp.

"Ông nhanh đi xem thử đi."

Đạo diễn Dương ngay lập tức cảm thấy lo lắng, đúng là "sợ gì thì gặp nấy", giờ phải làm sao đây?

Vì vậy, ông ta vội vã theo chân người vừa báo tin, chạy vội ra cửa.

Khi vừa bước ra, phóng viên đã ào ào xông tới, mic gần như sắp chạm vào miệng ông ta.

"Xin hỏi tình hình của Thẩm Thanh Âm thế nào?"

"Nghe nói Vân La có mâu thuẫn với Thẩm Thanh Âm, liệu có phải có người cố tình trả thù không?"

"Xin hỏi tiếp theo sẽ như thế nào? Thẩm Thanh Âm bị thương nặng không?"

Đạo diễn Dương gần như bị những câu hỏi của phóng viên làm phát điên, liền hét lớn một tiếng.

"Các người im lặng một chút"

Mọi người mới lần lượt ngừng lại, mỗi người đều nhìn đạo diễn, chờ ông ta công bố thông tin xác thực.

"Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất đau lòng. Thẩm Thanh Âm là một nữ diễn viên tốt, rất nghiêm túc trong công việc, tính cách cũng rất hòa nhã, hòa hợp với mọi người. Vừa rồi bên bệnh viện có tin mới, vết thương của cô ấy không nặng, vài ngày nữa sẽ xuất viện."

"Xin hỏi nguyên nhân nào đã dẫn đến vụ tai nạn dây cáp lần này?"

Một phóng viên lại hỏi.

"Cảnh sát vẫn đang điều tra, mọi thứ còn chờ kết quả từ họ."

Đạo diễn Dương nói, thấy những phóng viên không chịu buông tha mà vẫn cứ muốn khai thác thông tin, anh ta cũng cảm thấy không kiên nhẫn, nói:

"Mọi người giải tán đi, hôm nay không quay nữa."

Dù không cam lòng, nhưng mọi người vẫn phải rời đi.

Không có tin tức để khai thác, ở lại cũng chẳng có gì thú vị, họ liền thu dọn đồ đạc và ra về.

Đạo diễn Dương trở lại phim trường, thấy cảnh sát vẫn đang kiểm tra và thẩm vấn, liền đi tới với vẻ mặt tươi cười:

"Cảnh sát, có phát hiện gì không?"

Người cảnh sát nhìn Đạo diễn Dương, rồi nhìn mọi người, nói:

"Thực ra đã phát hiện được vài điều, chỉ là…"

Anh ta dừng lại, không nói tiếp.

Nghe vậy, Đạo diễn Dương cảm thấy tim mình như ngừng đập, vội hỏi:

"Phát hiện gì vậy?"

"Cái này tôi cũng không tiện nói, nhưng về phần người phụ trách dây an toàn, tôi cần đưa anh ta về đồn để thẩm vấn thêm."

Khi người phụ trách dây an toàn bị đưa đi, anh ta liên tục kêu lên rằng mình không có ý hại người, nhưng mọi người đều đứng xa xa, nhìn từ xa, có vẻ như muốn giữ mình an toàn.

Đạo diễn Dương nhìn họ rời đi, ngồi phịch xuống ghế. Mới bắt đầu quay đã xảy ra chuyện thế này, sau này biết phải làm sao đây?

Bây giờ Thẩm Thanh Âm bị thương, không thể quay phim, nhưng cả đoàn phim mỗi ngày vẫn phải chờ cô, thiệt hại quá lớn.

Nhưng không chờ đến lúc công luận nổi lên, thì làm sao có thể ngăn chặn được?

"Mọi người giải tán đi, hôm nay không quay nữa."

Đạo diễn Dương nhìn mọi người cũng không có chút tâm trạng nào, nói.

Mọi người đã đợi sẵn, ngay khi Đạo diễn Dương vừa nói xong, họ liền thu dọn đồ đạc và nhanh chóng rời đi.

Sau khi Diêu Nhược và Vân La trở nên thân thiết, hai người gần như ngày nào cũng đi chung với nhau, lời nhắc nhở của Tiêu Nan về việc không nên lại gần Vân La đã bị cô ta phớt lờ, khiến Tiêu Nan tức đến phát điên.

Giờ phim ngừng quay, họ đang ở trong phòng trang điểm tẩy trang.

Diêu Nhược chờ cho thợ trang điểm giúp Vân La trước rồi mới đến lượt mình, trong lúc chờ đợi, cô ta liền lên tiếng:

"Chị Vân La, chị nói ông đạo diễn này có ý gì?"

"Còn có ý gì nữa, chính là chờ đang Thẩm Thanh Âm đấy."

Vân La thờ ơ nói:

"Không biết đồ khốn đó đã bỏ thuốc mê gì vào đầu đạo diễn mà ông ta lại bất chấp mọi giá để chờ cô ta."

"Ngừng quay lại có thiệt hại lớn lắm không?"

Diêu Nhược giả vờ không hiểu hỏi.

"Đương nhiên rồi, phí thuê địa điểm, phí nhân công, đó đều là tiền. Cô biết mỗi ngày ở phim trường tốn bao nhiêu tiền không?"

Vân La tức giận nói, càng nói càng không cam lòng.

Cô ta không hiểu tại sao đạo diễn lại phải chờ đợi Thẩm Thanh Âm, còn nhớ lần đầu cô ta ra mắt, không may bị thương, đạo diễn ngay lập tức thay thế cô ta.

Sau này khi đã có chút tiếng tăm, cô vẫn luôn lo lắng, không dám để mình bị thương.

Còn Thẩm Thanh Âm, chỉ là một tân binh vừa mới ra mắt, tại sao cô có thể tận hưởng những điều mà cô ta không có, tại sao chứ?

"Không biết."

Diêu Nhược lắc đầu, ngây ngô nói.

"Đó là khoản tiền có thể lên đến hàng triệu."

Thấy Diêu Nhược ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn vẻ ngây thơ của cô ta, trong mắt Vân La đầy vẻ khinh thường, nhưng bề ngoài vẫn bình thản:

"Cô mới vào nghề, không biết cũng là điều bình thường."

"Vậy nếu Thẩm Thanh Âm nằm viện vài ngày, thì phải dừng quay vài ngày, vậy thiệt hại phải mất mấy triệu đấy. Đạo diễn Dương thật là hào phóng."

Diêu Nhược phẫn nộ nói.

"Cô có muốn thay thế Thẩm Thanh Âm không?"

Vân La đột nhiên quay người lại hỏi.

Diêu Nhược nghe vậy, ánh mắt sáng lên nhìn Vân La, thở dài nói:

"Đương nhiên là muốn, nhưng mà tôi không có bối cảnh, lại vừa mới ra mắt, không thể làm nổi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK