Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán bar Vô Ưu, cũng là quán bar lớn nhất ở Giang Thành, nơi mọi người có thể tận hưởng những ngày tháng không lo lắng, thoát khỏi mọi phiền muộn và trở về với bản thân thật sự.

Hạ Mạt xuống taxi, bước vào nơi đầy cám dỗ này.

Bên trong ánh đèn rực rỡ, tất cả những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đều tụ tập lại, thỏa sức "tán gái" và đắm chìm trong những niềm vui.

Cuộc sống về đêm thực sự vẫn chưa bắt đầu hoàn toàn.

Bị tiếng nhạc ồn ào bên trong làm cho khó chịu, Hạ Mạt đi thẳng lên tầng ba đến phòng mà anh trai cô đã bao.

Cô mở cửa, nhìn thấy người anh trai đang ngồi bên trong, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Anh, sao anh lại đến quán bar? Anh không phải rất ghét những nơi như thế này sao? Hôm nay sao lại nghĩ thông suốt mà đến đây chơi, có phải không chịu nổi cô đơn, đến đây để tán gái, muốn phá hủy cái ngàn vàng của mình không, mau nói cho em biết đi."

Hạ Mạt đóng cửa lại, chạy đến bên anh, ném túi xách một cách tùy tiện, cởi áo khoác, ngồi lên đùi anh, một tay ôm cổ anh, một tay nâng cằm anh lên, giọng nói cực kỳ quyến rũ, tông giọng mập mờ chế nhạo.

"Cô nhóc nghịch ngợm này, em thật hư hỏng, ngồi thì ngồi cho tử tế, đừng có động tay động chân. Nếu em muốn trêu chọc những chàng trai ngây thơ, có thể gọi vài người đến đây, hôm nay cho phép một lần, đừng có trêu chọc anh trai em."

Hạ Nguyên Hy nhìn đứa em gái đang ngồi trong lòng mình, không ngừng quậy phá, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, bất đắc dĩ nói.

Thật sự là càng ngày càng dám trêu chọc anh rồi, đúng là bị anh chiều chuộng hư hỏng.

Nhưng anh cũng hiểu, cô chỉ đang trêu đùa anh thôi, để giải khuây một chút mà thôi.

"Được rồi, được rồi, em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên, đã lâu chưa được ngồi trong vòng tay anh rồi, cho em ôm một chút nhé. Nói về chuyện chính, sao anh lại đến đây?"

Hạ Mạt nghe anh nói thì ngoan ngoãn ngồi yên.

Kể từ khi lớn lên, cô không thể tùy ý ngồi trong lòng anh như hồi nhỏ nữa, giờ đây đã trưởng thành, lại còn biết phân biệt nam nữ, đầy lý thuyết, trừ khi cô tức giận, anh mới ôm cô, còn bình thường muốn ôm một chút cũng khó khăn.

Giờ cô tất nhiên phải trân trọng một chút, không thì sau này sẽ khó mà có cơ hội lần nữa.

"Một người bạn của anh vừa từ nước ngoài trở về, cậu ta hẹn gặp anh ở đây. Nói đi, hôm nay em gấp gáp tìm anh có chuyện gì?"

Hạ Nguyên Hy ôm cô, điều chỉnh lại vị trí cho cả hai đều thoải mái, anh cũng di chuyển chiếc máy tính xách tay trên bàn một chút, đặt đĩa bánh lên trước mặt mình, dùng thìa lấy một miếng bánh đưa đến miệng cô, ánh mắt đầy sự âu yếm.

Nhưng khi đặt thìa xuống, sắc mặt anh lại thay đổi, vì nhìn thấy trên cánh tay cô có một vết bầm lớn, lập tức lo lắng hỏi: "Em gái, cánh tay em sao thế, sao lại có vết bầm lớn như vậy, có đau không?"

Anh nhẹ nhàng xoa xoa, đối với một người anh luôn cưng chiều em gái như anh, từ nhỏ đến lớn, em gái luôn được nuông chiều và bảo vệ, làn da cô rất nhạy cảm, chỉ cần nhẹ nhàng một cái là đã có thể xanh tím.

Giờ đột nhiên thấy trên tay cô có một vết bầm lớn như vậy, anh cảm thấy như đau lòng không chịu nổi.

"Ôi, một vết bầm to như vậy, vậy mà em không có cảm giác gì cả, thật tức c.h.ế.t em. Chắc chắn tay của Âm Âm cũng có, em phảo hỏi cậu ấy mới được."

Hạ Mạt nhìn vết bầm trên cánh tay mình, kinh ngạc, nhanh chóng nuốt miếng bánh trong miệng, nhảy xuống khỏi lòng anh, lấy điện thoại từ túi xách ra, gửi một tin nhắn thoại cho Âm Âm.

Người đàn ông bên cạnh nghe thấy Âm Âm cũng bị như vậy, sắc mặt trở nên u ám đến mức đáng sợ.

Anh gọi phục vụ mang thuốc lên, đợi Hạ Mạt gửi xong tin nhắn, anh yêu cầu cô ngồi đối diện mình, giọng trầm xuống hỏi:"Em tìm anh có phải liên quan đến vết bầm trên tay không? Nói đi, là ai làm?"

Em gái của anh, trừ khi do hồi nhỏ cô không hiểu chuyện bị thương, đã rất lâu không xuất hiện dấu vết như thế.

Ngay cả khi đánh nhau cũng chưa từng làm mình bị thương, giờ không chỉ có cô, mà Âm Âm cũng bị như vậy, hôm nay hai người họ đã gặp phải chuyện gì?

"Hôm nay em cùng Âm Âm đi đàm phán hợp đồng quảng cáo cho một nhãn hiệu đồ trang sức. Kết quả là em sơ suất, không tìm hiểu kỹ lại va phải một nhóm người không đứng đắn, họ sờ vào đùi Âm Âm, em bắt họ xin lỗi, nhưng họ lại nói những lời xúc phạm bọn em. May mà có một người đàn ông kịp thời xuất hiện cứu chúng em, không thì giờ anh cũng không gặp được em gái quý báu của anh đâu."

Hạ Mạt thấy sắc mặt anh khó coi, còn chất vấn mình, vừa khóc vừa nói, nước mắt như vòi sen, khuôn mặt rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào.

"Đợi mà xem, các người sẽ gặp xui xẻo, đã chọc phải tôi thì các người chắc chắn sẽ có hậu quả rất thê thảm, tôi sẽ khiến các người thân bại danh liệt. Tôi có một người anh trai yêu thương tôi như mạng sống, ai không phục thì cứ đến đây mà chiến", trong lòng cô đắc ý nghĩ thầm, nhưng bề ngoài thì khóc rất tảm thương.

"Đừng khóc, Mạt Mạt, anh sẽ làm chủ cho em, đừng khóc nữa, mắt sưng hết lên mất, ngoan nào."

Hạ Nguyên Hy nhìn em gái đã rất lâu không khóc, giờ đây lại khóc đỏ cả mắt, càng đau lòng hơn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vừa nói vừa an ủi, trong lòng đã lên kế hoạch cho việc xử lý những kẻ đó.

"Anh nhất định phải làm chủ cho em, bọn họ đúng là một luc khốn kiếp, nếu bây họ đứng trước mặt em, em sẽ đánh c.h.ế.t bọn họ, ai bảo bọn họ dám chọc giận em."

Hạ Mạt dựa đầu lên n.g.ự.c anh, ngừng khóc, dùng giấy lau sạch vết nước mắt trên mặt, giọng điệu tức giận nói, hận không thể xé xác những kẻ đó ra từng mảnh.

Thực ra việc này cũng không cần phiền phức đến anh, chỉ là đã lâu không tìm anh để được anh làm chủ cho mình, cô nhớ cảm giác đó, cảm giác được người khác bảo vệ.

"Được rồi, Mạt Mạt, em muốn xử lý họ thế nào, anh sẽ giúp em."

Hạ Nguyên Hy đối với cô nuông chiều hết mức, nhẹ nhàng ôm cô an ủi, ánh mắt ẩn giấu sát khí đủ để cho thấy anh đang chuẩn bị làm gì.

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, nghĩ đến việc thuốc đã mang đến, anh bảo cô ngồi ở đó, đi ra cửa nhận đồ, rồi quay lại chỗ ngồi.

"Mạt Mạt, đưa cánh tay đây, anh bôi thuốc cho em, như vậy sẽ nhanh đỡ hơn."

Hạ Nguyên Hy mở hộp thuốc, ngồi xổm trước mặt cô, ra hiệu để cô đưa cánh tay ra.

Hạ Mạt ngoan ngoãn đưa cánh tay ra, cảm thấy mát lạnh nhưng rất dễ chịu, rồi nhìn vết bầm đang tan ra, khôi phục lại làn da trắng nõn, cô nhìn với vẻ ngạc nhiên.

"Anh, đây là thuốc gì vậy, kỳ diệu quá! Em muốn lấy nó, ngày mai mang cho Âm Âm."

Hạ Mạt nhìn cánh tay không còn dấu vết gì nữa, cầm lấy tuýp thuốc màu trắng ngà, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi hỏi.

"Nếu em muốn thì cứ lấy, nhưng không được cho người khác nhìn thấy, hiểu không?"

Hạ Nguyên Hy thấy cô thích, đi rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi nhẹ nhàng véo mũi cô, âu yếm nói, rồi dặn dò thêm một lần nữa.

Cái này nếu bị người khác nhìn thấy sẽ gây ra rắc rối lớn đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK