Mục lục
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Khuynh Thành nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng Phong Quyết làm việc luôn có ý tưởng riêng của mình, có thể lần này cũng có điều gì khác biệt.

"Thôi nào, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, em vẫn tin vào khả năng của Phong Quyết."

Cô vừa nói xong, Hạ Mạt từ xa đã gọi cô.

Cô liếc nhìn Hạ Nguyên Hy vẫn đang căng thẳng.

Cô vỗ vai anh:"Thôi, em đi trước đây."

"Ừm, em đi đi."

Mặc dù Hạ Nguyên Hy đồng ý, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng.

Huống chi, Phong Quyết đã đi lâu như vậy mà không có chút tin tức nào.

Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Nghĩ đi nghĩ lại, thay vì ở đây lo lắng, Hạ Nguyên Hy quyết định gọi điện cho Phong Quyết.

Nhưng bên kia lâu lắm mới bắt máy, Hạ Nguyên Hy thở phào, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ rằng bên đó không có nguy hiểm.

Nhưng anh không biết rằng điện thoại đã bị người bí ẩn chiếm đoạt.

"Phong Quyết, bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi không phải Phong Quyết."

Người bí ẩn ngăn Hạ Nguyên Hy không nói tiếp.

Hạ Nguyên Hy nghe vậy lập tức cảm thấy có chuyện không ổn.

"Ông là ai? Tại sao điện thoại của Phong Quyết lại ở trong tay ông?"

"Cậu ta bây giờ đang ở trong tay tôi, điện thoại dĩ nhiên cũng vậy."

Hạ Nguyên Hy nghe vậy càng chắc chắn rằng mình không nghĩ sai, lòng anh càng lúc càng lo lắng, Phong Quyết đúng là đã gặp nguy hiểm.

"Ông muốn làm gì? Tại sao lại bắt Phong Quyết và Thanh Âm?"

Người bí ẩn không muốn nói nhiều, cũng không muốn giải thích.

Những gì ông ta muốn chỉ có vậy.

"Ông muốn gì, cứ nói thẳng ra đi. Nếu tôi không nhầm, hành động trước đó của Phong Quyết cũng do ông gây ra, phải không?"

"Đúng vậy, nếu cậu muốn cứu Phong Quyết, thì  cậu phải làm theo những gì tôi nói."

"Ông muốn gì?"

"Làm theo yêu cầu của tôi, đến đây, tôi sẽ thả cậu ta."

Người bí ẩn yêu cầu Hạ Nguyên Hy đến nơi mà ông ta chỉ định, rồi mới thả Phong Quyết và những người khác.

Hạ Nguyên Hy không ngờ rằng người này lại có yêu cầu như vậy.

Nhưng anh không do dự, lập tức đồng ý.

"Được, tôi sẽ làm theo những gì ông nói, chỉ cần ông đồng ý thả họ."

Người bí ẩn hài lòng với câu trả lời của anh và cúp máy.

Mặc dù đã quyết định, nhưng Hạ Nguyên Hy vẫn cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với Hạ Mạt và Giản Khuynh Thành về việc này.

Anh tìm đến họ và sau khi nghe Hạ Nguyên Hy kể lại sự việc, họ rất lo lắng và không cho anh đi.

"Anh thật ngốc. Anh không nhận ra rằng người đó từng bước dẫn chúng ta vào bẫy hay sao? Ban đầu là Phong Quyết, giờ lại đến lượt anh."

Giản Khuynh Thành phân tích vấn đề này, cô không thể để Hạ Nguyên Hy mạo hiểm.

"Nhưng bây giờ anh không thể lo lắng nhiều hơn nữa. Phong Quyết và Thanh Âm đang ở trong tay họ, chỉ có anh đi mới có thể cứu họ."

Hạ Nguyên Hy đã quyết tâm trong lòng, anh nhất định phải đi.

"Không, dù là vậy, đi cũng rất nguy hiểm. Anh có nghĩ bọn em rất lo lắng cho anh hay không?"

Giản Khuynh Thành lập tức nắm tay Hạ Nguyên Hy, biểu hiện trên mặt rất kiên quyết.

"Không thể, người đó quá xảo quyệt, chắc chắn sẽ không giữ lời hứa."

Giản Khuynh Thành bình tĩnh nói, "Nếu lỡ anh đi rồi mà ông ta không thả Phong Quyết, ngược lại còn giam giữ anh, thì ông ta lại có thêm một quân bài để uy h.i.ế.p chúng ta."

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Dù thông minh như Hạ Nguyên Hy, lúc này cũng bị tình huống tồi tệ làm cho bối rối, "Thanh Âm và bọn trẻ chưa về, Phong Quyết lại bị giam, nếu họ có chuyện gì thì anh…"

"Nguyên Hy, anh đừng vội."

Thấy Hạ Nguyên Hy lo lắng như vậy, Giản Khuynh Thành nhẹ nhàng ôm anh, vỗ về lưng anh như để an ủi, "Sẽ có cách, em sẽ suy nghĩ thêm."

"Bây giờ còn có thể nghĩ ra cách gì?"

Hạ Mạt kêu lên, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, "Chúng ta chậm trễ một chút thì họ sẽ thêm phần nguy hiểm, nếu đi mà có thể giúp họ an toàn một chút, em cũng sẵn lòng đi."

Hạ Mạt nóng nảy, lo lắng và hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt, nên khi Dung Trạm thấy cô như vậy, lập tức ôm cô vào lòng.

"Hạ Mạt, em bình tĩnh lại đi, không sao đâu."

Anh nhẹ nhàng an ủi Hạ Mạt.

Khi cô đã ổn định hơn, Dung Trạm ngẩng đầu nhìn Hạ Nguyên Hy và Giản Khuynh Thành , trên khuôn mặt thường mang nét chơi đùa của anh lúc này đầy vẻ nghiêm trọng.

"Hạ Mạt nói đúng, chúng ta chậm trễ một chút thì họ sẽ thêm phần nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng không thể để Nguyên Hy một mình liều mạng."

Sau một chút im lặng, Dung Trạm cất tiếng: "Như vậy đi, bốn chúng ta cùng đi, nếu có thể cứu được họ thì tốt, nếu có bất trắc gì, chúng ta cùng nhau, sẽ có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Vừa dứt lời, Hạ Mạt liền đáp: "Được, chúng ta cùng đi."

Hạ Nguyên Hy cũng gật đầu đồng ý, Giản Khuynh Thành suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được thôi, nhưng tình huống của đối phương không rõ, chúng ta nhất định phải cẩn thận."

"Vậy thì, chúng ta chuẩn bị một chút rồi xuất phát."Dung Trạm nói.

Mọi người đều đáp: "Được."

Mười phút sau, Hạ Nguyên Hy gọi điện thoại cho Phong Quyết.

Đầu bên kia nhanh chóng có tín hiệu, từ điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Tâm lý hy vọng duy nhất trong lòng Hạ Nguyên Hy biến mất, anh trầm giọng nói: "Được, đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ đến, ông thả Phong Quyết và Thanh Âm."

Người đàn ông cười hắc hắc hai tiếng, giọng điệu đột ngột trở nên u ám: "Đồng ý dễ dàng như vậy, có phải muốn chơi trò gì với tôi không?"

Hạ Nguyên Hy nhíu mày, nhìn về phía mọi người, Dung Trạm lắc đầu ra hiệu cho anh phải giữ bình tĩnh trước người bí ẩn.

Hiểu ý, Hạ Nguyên Hy cũng cười lạnh: "Ông nghĩ tôi cần phải chơi trò gì với ông sao? Nếu không may làm ông tức giận và khiến những người khác gặp nguy hiểm, chẳng phải là mất mát lớn hay sao?"

"Ha ha, cậu cũng khá thông minh."

Như thể đã tin tưởng vào lời Hạ Nguyên Hy, người bí ẩn giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: "Vậy thì, hãy đến chân núi Nam Sơn, có một cái hang, họ đang ở trong đó. Khi cậu đến, cậu có thể dẫn họ đi."

"Đã hứa thì sẽ giữ lời."

"Đã hứa thì sẽ giữ lời."

Cúp máy, Hạ Nguyên Hy nhìn các thành viên còn lại, vẻ mặt không phải là nhẹ nhõm.

Giản Khuynh Thành cũng mang vẻ nặng nề: "Nói là vậy, nhưng ông ta nhất định sẽ thay đổi lời hứa. Khi chúng ta đến đó, phải linh hoạt xử lý, nếu cần thiết thì rút lui trước, sau đó lại nghĩ cách cứu họ."

"Được."

Dung Trạm nói, vừa nhìn đồng hồ, "Chúng ta hãy nhanh lên và xuất phát thôi."

"Ừ."

Bốn người đi một đoạn, nhanh chóng đến gần hang động mà người bí ẩn nói đến.

Từ xa nhìn lại, nơi này yên tĩnh một cách bất thường, dường như không có nguy hiểm gì.

Tuy nhiên, chính sự im lặng này lại khiến mọi người càng thêm căng thẳng.

Dung Trạm bảo vệ Hạ Mạt, nói nhỏ: "Đi theo anh."

"Vâng."

Hạ Mạt gật đầu, trên mặt đầy lo lắng, sợ rằng chỉ cần sai sót sẽ dẫn đến nguy hiểm.

Hạ Nguyên Hy và Giản Khuynh Thành nhìn nhau, họ nắm chặt vũ khí giấu trong người và cẩn thận tiến lại gần hang động.

Khi đến gần hang, xung quanh vẫn rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây, khiến lòng người càng thêm hồi hộp.

Bốn người tiến tới cửa hang, nhìn vào bên trong, ánh sáng rất kém, chỉ thấy những hình bóng mờ nhạt, nhưng rõ ràng, không có ai trong số đó là người.

Một cảm giác hồi hộp xuất hiện, Hạ Nguyên Hy nhíu mày lên tiếng: "Có âm mưu, nhanh rút lui!"

Bốn người vừa nghe đã vội vàng muốn rời đi, nhưng đã muộn.

Ngay khi Hạ Nguyên Hy vừa dứt lời, từ hai bên rừng cây gần hang, hàng chục người mặc đồ đen bỗng xuất hiện, mỗi người cầm vũ khí, xông thẳng về phía bốn người.

Thấy tình hình này, Dung Trạm và Hạ Nguyên Hy lập tức rút d.a.o ra, giao chiến với bọn người mặc đồ đen, còn Hạ Mạt và Giản Khuynh Thành dù không rành võ thuật nhưng cũng cố gắng chống cự.

Nếu chỉ có Dung Trạm và Hạ Nguyên Hy đến đây, với kỹ năng và bản lĩnh của họ, việc thoát khỏi bọn người này là hoàn toàn có thể.

Nhưng trong lúc chiến đấu, họ lại phải bảo vệ Hạ Mạt và Giản Khuynh Thành , khiến họ bị ràng buộc rất nhiều, cuộc chiến trở nên khó khăn hơn.

Hơn nữa, đối phương số lượng lại đông, dù bốn người cố gắng phản kháng, cuối cùng vẫn bị bắt giữ và trói chặt.

"Thả tôi ra! Các người là bọn khốn nạn! Không những bắt cóc chị em tôi mà còn bắt chúng tôi nữa! Thả ra!"

Hạ Mạt vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng sợi dây trói rất chặt, không thể thoát ra, khiến cô tức giận mắng chửi, mắt đỏ hoe.

Bọn người mặc đồ đen không thèm để ý đến những lời chửi rủa của Hạ Mạt, cẩn thận lục soát vũ khí trên người bốn người và ném xuống đất, rồi dẫn họ vào bên trong hang.

"Đừng đẩy tôi! Thả ra!"

Bọn người mặc đồ đen rất mạnh và thô bạo, trực tiếp đẩy Hạ Mạt và Dung Trạm xuống đáy hang, sau đó lại đẩy Hạ Nguyên Hy và Giản Khuynh Thành theo sau.

Cả hai lưng đập mạnh vào vách hang cứng rắn, cơn đau như điện giật khiến Hạ Mạt mặt tái nhợt, không nhịn được kêu lên.

"Hạ Mạt, em sao rồi?"

Nghe tiếng cô kêu đau, Dung Trạm cau mày, nhưng vì bị trói lưng vào nhau nên không thể cử động hay nhìn rõ sắc mặt của cô, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bọn người mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ.

"Em không sao."

Hạ Mạt hít một hơi lạnh, sau khi cơn đau dịu đi lại tiếp tục chửi bới.

"Các người là bọn khốn nạn! Tấn công lén lút có gì là giỏi? Còn nhốt chúng tôi ở nơi quái quỷ này. Mau thả chúng tôi ra."

Đáng tiếc, cho cù Hạ Mạt có chửi bới thế nào, đám người măck đồ đen vẫn như không nghe thấy, cuối cùng cô cũng đã chửi mệt, bèn im lặng.

"Thủ lĩnh của các người đâu?"

So với Hạ Mạt, Giản Khuynh Thành bình tĩnh hơn, nhìn vào bọn người mặc đồ đen và lạnh lùng hỏi, "Dù sao ông ta cũng đã lừa gạt, sao còn không không xuất hiện."

Bọn người này vẫn không đáp lại.

"Ở đây điều kiện thật tồi tệ."

Hạ Mạt nhìn quanh, trên mặt dần hiện lên vẻ lo lắng.

"Nếu Thanh Âm bị nhốt ở chỗ giống như chúng ta, thì hai đứa trẻ sẽ ra sao? Nếu bọn chúng có vấn đề gì thì phải làm sao đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK