Video từ bệnh viện vừa được tung ra đã gây nên sự phẫn nộ lớn trên mạng.
Dân mạng ai nấy đều tức giận không thôi, mắng rằng mỗi ngày đều có người chết, sao bà ta lại không c.h.ế.t đi, có thể thấy mọi người căm ghét bà ta đến mức nào.
Có người còn dọa đến bệnh viện để g.i.ế.c bà mẹ chồng độc ác này, nói rằng bà ta sống cũng chỉ phí lương thực, chi bằng c.h.ế.t đi cho rồi.
Mạng người quý giá mà cuối cùng lại không bằng một bộ mỹ phẩm, thật là mất hết nhân tính.
Phong Thánh nhìn các bình luận trên mạng, vừa đọc vừa kể cho Thẩm Thanh Nặc nghe, gặp đoạn nào buồn cười thì cậu bé liền khúc khích cười to, rõ ràng là rất vui vẻ.
Thẩm Thanh Nặc nhìn cậu cháu trai tinh nghịch của mình, cũng không nhịn được mà cười theo.
Mặc dù cậu bé này rất nghịch ngợm, nhưng trẻ con ở tuổi này thì có ai không tinh quái đâu chứ?
Hơn nữa, cậu bé cũng không phải chỉ biết làm chuyện xấu, chẳng phải vừa rồi cậu còn giúp sản phụ sao? Đó là minh chứng tốt nhất.
Thẩm Thanh Nặc đưa tay xoa đầu Phong Thánh, nhưng ngay lập tức bị cậu bé đẩy ra, trừng mắt to nhìn Thẩm Thanh Nặc, phàn nàn:
"Cậu, cậu không biết là không được xoa đầu người khác à?"
Thẩm Thanh Nặc mỉm cười, vẻ mặt thích thú hỏi: "Tại sao lại không được xoa đầu?"
Phong Thánh dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn cậu mình, đầy vẻ chê bai, nói: "Cậu không biết đàn ông thì không được xoa đầu, phụ nữ thì không được chạm eo à?"
Thẩm Thanh Nặc bị câu nói nghiêm túc của Phong Thánh làm cho bật cười, liền kéo cậu bé vào lòng, tay xoa xoa đầu cậu bé, không quên nói: "Nhóc con mà cũng biết đàn ông không được xoa đầu, phụ nữ không được chạm eo cơ à."
"Cậu ơi!"
Phong Thánh tuy thông minh nhưng sức lực thì không thể so với Thẩm Thanh Nặc, một người là người lớn, một người là trẻ con, nên cậu bé đành phải để cho cậu mình thoải mái xoa đầu mình.
Cậu bé cũng từng nghĩ đến việc phản kháng, nhưng nghĩ đến địa vị của cậu mình trong lòng mẹ, cậu bé đành từ bỏ.
Ban đầu cậu đã để lại ấn tượng xấu với mẹ vì đã giúp ba tính kế mẹ, bây giờ mà để cậu mình mách với mẹ nữa thì chắc cậu bé sẽ khóc hết nước mắt mất.
Vậy nên cậu bé chỉ có thể nhẫn nhịn, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ, đợi đến khi chiếm được tình yêu và sự tin tưởng của mẹ, cậu sẽ trả thù lại.
Chẳng phải người ta nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao? Dù sao cậu còn nhiều thời gian.
Khi hai người đang đùa giỡn, cánh cửa bỗng bị gõ, cả hai liền dừng lại.
Thẩm Thanh Nặc kéo Phong Thánh ra khỏi lòng, chỉnh lại mái tóc bù xù của cậu bé, rồi nói: "Ai đó? Vào đi."
Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông mặc vest, trông rất lịch lãm bước vào.
Anh ta tiến đến bên giường bệnh, không nói lời nào liền quỳ xuống, giọng run rẩy:
"Tôi là Lý Thành, xin chân thành cảm ơn ân cứu mạng của hai cậu. Cảm ơn các cậu đã cứu vợ con tôi. Từ nay về sau, nếu có bất cứ việc gì, xin đừng ngại, Lý Thành tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành."
Thẩm Thanh Nặc giật mình hoảng sợ, sau khi hoàn hồn liền vội vàng đứng dậy đỡ người đàn ông đang quỳ dưới đất: "Anh đứng dậy trước rồi hãy nói."
Phong Thánh thì mắt đảo liên tục, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rồi nói: "Cháu không biết nên nói là chú có gan lớn hay là quá tin tưởng vào mẹ kế của mình. Vợ sinh con là chuyện quan trọng thế mà chú lại vắng mặt. Nếu hôm nay không có chúng cháu thì đúng là thảm rồi."
Lý Thành đỏ mặt vì lời nói của Phong Thánh, ngay lập tức xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Nghĩ đến đoạn video, khi người phụ nữ nói rằng tiền phẫu thuật sinh con của vợ anh ta còn không bằng tiền mua mỹ phẩm, anh ta trong lòng trách móc bản thân, tự giận mình hơn.
Nếu hôm nay không có họ ở đây, anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả. Nếu như vơ con anh ta thật sự rời xa thì anh ta chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Phong Thánh thấy vẻ mặt ân hận của người đàn ông, biết rằng anh ta cũng chỉ là nhất thời đãng trí, nên không tiếp tục chế giễu nữa, hỏi: "Vợ chú đã sinh chưa?"
"Đã sinh rồi, là con gái."
Lý Thành vui vẻ nói, rồi lại cúi đầu ba lần: "Cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu."
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Nặc đã vẫy tay, nói: "Sinh ra là tốt rồi, anh đi chăm sóc vợ anh đi, chắc chị ấy cũng cần người ở bên."
"Cảm ơn các cậu."
Lý Thành lại chân thành cúi đầu, rồi mới đi ra ngoài.
Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, Phong Thánh nhìn thời gian, rõ ràng đã muộn, cũng nói rằng phải về, không thể để mẹ lo lắng cho mình.
Thẩm Thanh Nặc xoa đầu cậu bé, nói: "Được, con nhanh về đi, giúp cậu chăm sóc mẹ con thật tốt nhé."
Phong Thánh ngẩng mặt lên, cười nói: "Chuyện đó thì chắc chắn rồi, cậu đừng lo."
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã tối dần.
Sau khi lên xe, Phong Thánh đưa chú mèo Lucky cho A Đại, nói: "Anh cho nó ăn chút gì đi, tôi ngủ một lát đã, đến nhà thì gọi tôi nhé."
A Đại nhận Lucky, từ trong túi lấy ra thức ăn cho mèo cho nó ăn.
Lucky đã đói cả buổi chiều, ngay lập tức ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa dùng đuôi quét quét A Đại để thể hiện sự thân thiện.
Về đến Căn hộ Thịnh Thế, A Đại vừa chuẩn bị gọi Phong Thánh dậy thì thấy cậu bé đã tự mình tỉnh dậy.
Vừa bước xuống xe, thấy trong nhà có đèn sáng, cậu vội vàng chạy vào nhà mà không thèm để ý đến con mèo Lucky.
Thẩm Thanh Âm nghe thấy tiếng mở cửa liền từ bếp đi ra xem, thì ra là Phong Thánh.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Phong Thánh lao vào ôm chặt lấy, rồi không buông ra, mặt cậu bé vùi vào bụng cô.
Thẩm Thanh Âm cảm thấy đứa trẻ này hôm nay có điều gì đó không ổn, vội vàng kéo cậu ra, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Thánh, con sao vậy?"
"Mẹ ơi."
Phong Thánh vẫn ôm chặt Thẩm Thanh Âm, nói: "Mẹ ơi, mẹ thật vĩ đại."
Thẩm Thanh Âm thấy cậu bé như vậy thì hỏi xảy ra chuyện gì nhưng cậu bé không chịu nói, chỉ liên tục lắc đầu.
Một lúc sau, không còn cách nào khác, cô đành chịu thua, nói: "Nếu con không nói, mẹ cũng không làm khó con, con mau đi rửa tay đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi."
Phong Thánh nhìn Thẩm Thanh Âm quay lưng vào bếp, bất lực lắc đầu.
Mẹ ơi, không phải con không nói, mà là không thể nói.
Nếu nói về chuyện của người phụ nữ mang thai, chẳng phải sẽ lộ liễu sao?
Nghĩ đến đây, Phong Thánh không khỏi bắt đầu trách móc ba mình.
Đều do ba, lâu như vậy mà vẫn chưa chinh phục được mẹ, để họ cứ phải lừa dối mẹ.
Không biết cuộc sống này bao giờ mới kết thúc?
Hơn nữa bản thân cậu đã có tiền lệ, nếu sau này mẹ không thích cậu thì phải làm sao?
Khi đó cậu bé thật sự sẽ trở thành đứa trẻ đáng thương không có ba thương, không có mẹ yêu.
Phong Thánh rửa tay xong ngồi ngoan ngoãn ở bàn ăn, thấy Thẩm Thanh Âm bưng thức ăn ra, liền nhảy xuống ghế chạy lại giúp, đồng thời không quên nói:
"Mẹ ơi, để con làm cho, mẹ mệt rồi, ngồi nghỉ một lát đi, nếu để mẹ mệt mỏi, ba lại trách con."
Thấy Phong Thánh hiểu chuyện như vậy, Thẩm Thanh Âm cảm thấy ấm lòng, cô đặt đồ trong tay xuống bàn ăn, rồi âu yếm xoa đầu cậu bé, nói: "Tiểu Thánh ngoan, có mẹ ở đây, ba không dám nói con đâu."
"Mẹ ơi, mẹ thật tốt."
Nói xong, Phong Thánh lại lao vào ôm lấy eo Thẩm Thanh Âm, thỉnh thoảng lại dụi mặt vào bụng cô, vẻ mặt cảm động như sắp khóc.
Chỉ có điều ở nơi Thẩm Thanh Âm không nhìn thấy, Phong Thánh lén nâng khóe môi, tạo thành một nụ cười nghịch ngợm.
Ba ơi, trước khi ba chiếm được trái tim mẹ, con sẽ kéo mẹ về một phe với con trước, đến lúc đó xem ba còn dám đe dọa con, bắt nạt con nữa không.
Hai mẹ con ăn xong bữa cơm, Phong Thánh kiên quyết thể hiện sự thân thiện trước mặt Thẩm Thanh Âm, nói rằng muốn giúp rửa bát.
Thẩm Thanh Âm không thể để cho một đứa trẻ như cậu bé làm, nhưng cậu không nghe, nhất quyết nói mình cũng phải giúp, còn nói rằng mình đã là một tiểu nam tử rồi, phải tự mình làm, để mẹ không phải vất vả.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Âm đành chiều theo cậu bé, tự mình rửa bát xong rồi đưa cho cậu để cậu rửa lại bằng nước sạch.
Phong Thánh vừa rửa bát vừa hỏi han: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ có mệt không?"
Thẩm Thanh Âm nhìn thấy Phong Thánh ngoan ngoãn như vậy, trên mặt không ngừng nở nụ cười.
Có vẻ như trẻ con quả thật cần cả ba lẫn mẹ bên cạnh thì mới tốt.
Cô mới đến đây chưa lâu, mà Phong Thánh đã thay đổi nhiều như vậy.
Nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt, cậu bé khiến cô tức muốn chết, chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Thật sự quá ngoan ngoãn, khiến lòng người mẹ như cô tràn đầy yêu thương.
Nếu không phải là cô luôn dõi theo cậu, cô thật sự có thể tưởng rằng Phong Thánh đã bị người khác đổi mất.
"Mẹ không mệt, Tiểu Thánh hôm nay con đã làm những gì?"
Thẩm Thanh Âm hỏi lại.
"Con chỉ ra ngoài chơi một chút thôi, con còn dẫn Lucky đi nữa, vui lắm mẹ ạ." Phong Thánh nói.
"Chỉ ra ngoài chơi thì tốt, nhưng nhất định phải chú ý an toàn nhé, con biết chưa?"
Thẩm Thanh Âm không quên chuyện trước đây, khi họ gặp nhau, cậu bé này đang bị người ta đuổi theo, mà cô vì lòng tốt đã cứu cậu, không ngờ lại bị cậu tính kế, không chỉ bị bán mà còn có được một ông chồng hời và một cậu con trai.
Nói đi nói lại, Phong Quyết thật sự rất tốt với cô, và lần đó anh nói thích cô, bảo cô suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Âm không khỏi đỏ mặt.
Dù cô biết rõ anh đã có vợ, mà hiện tại vợ anh chỉ không có ở đây, có thể ngày nào đó sẽ quay lại, nhưng cô vẫn không thể ngăn được việc chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
Phong Thánh chờ mãi mà không thấy mẹ đưa đĩa cho mình, liền nhìn về phía cô, thấy mẹ mình đang ngẩn người với sắc mặt đỏ bừng.
Phong Thánh lén cười, thấy mẹ mình mặt đỏ như vậy, có lẽ là đang nghĩ đến ba.
Đột nhiên, Phong Thánh cảm thấy một sự khẩn trương.
Mình còn chưa kéo được mẹ về phe mình, mẹ ơi, hãy cố gắng thêm một chút, đừng để cho ba sói lớn kia lừa gạt nhanh như vậy!
"Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì vậy? Tiểu Thánh đợi lâu quá mỏi hết cả tay rồi."
Phong Thánh giơ tay chờ nhận đĩa, thấy mãi không thấy Thẩm Thanh Âm đưa qua, vẻ mặt như sắp đau tay, đáng thương nói.
"À, Tiểu Thánh, xin lỗi, mẹ đang nghĩ đến công việc nên không để ý, làm Tiểu Thánh mệt rồi."
Thẩm Thanh Âm xoa đầu Phong Thánh, ngại ngùng nói.
Ai mà tin mẹ nói là nghĩ đến công việc?
Phong Thánh thầm nghĩ, mẹ chỉ đang nghĩ đến ba thôi, con cũng sẽ không cười nhạo mẹ đâu, cứ phải nói là nghĩ đến công việc, đúng là lời nói không đi đôi với nhau mà.
Rửa bát xong, xếp gọn gàng trong tủ, hai mẹ con cùng ra khỏi bếp,
Thẩm Thanh Âm bật tivi lên, ngồi trên sofa xem, ôm Phong Thánh trong lòng.
Chưa xem được bao lâu thì video gọi điện của Phong Quyết đã đến.
Thẩm Thanh Âm vội vàng nhận, khuôn mặt điển trai của Phong Quyết hiện lên trước mắt, Thẩm Thanh Âm không tự chủ được mà mặt đỏ lên.
Phong Quyết nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của vợ nhỏ, không khỏi bị thu hút, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó hỏi: "Âm Nhi, em đã ăn chưa?"