Thẩm Thanh Âm cúi xuống, nghiêm túc dạy dỗ cậu bé trong vòng tay mình.
Khuôn mặt không biểu cảm, cô vuốt ve mái đầu nhỏ của cậu, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
"Mẹ, chúc mừng mẹ đã được chọn, mẹ phải cố gắng cho vòng thi ngày mai nhé!"
Phong Thánh phớt lờ lời dạy dỗ của cô, hôn lên má cô một cái rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Chỉ trong vòng hai phút, Thẩm Thanh Âm ngồi đó với vẻ ngơ ngác.
Cậu nhóc lao đến chỉ để nói một câu, rồi lại vội vã chạy đi.
Lắc lắc đầu để không suy nghĩ thêm nữa, cô thu dọn đồ đạc và rời đi để đến quán cà phê gặp bạn.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Âm dậy sớm, rửa mặt xong xuôi thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Phong Quyết.
Cô mở cửa, nhìn thấy người đàn ông trong bộ vest đen, khuôn mặt tươi cười nhìn cô.
"Ăn sáng xong rồi hãy đi."
Phong Quyết một tay chống lên tường, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt xanh thẳm chứa đựng cảm xúc sâu lắng.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc túi cô đang cầm, rồi ung dung quay người đi về phía phòng ăn.
Nhìn theo bóng lưng anh dần xa, lòng Thẩm Thanh Âm bỗng dâng lên nỗi buồn khó tả.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau kể từ lần trước.
Cô theo anh đến phòng ăn, nhìn bữa sáng phong phú toàn những món mình thích, đôi mày khẽ chau lại.
"Mẹ, nhanh đến ăn đi."
Phong Thánh nhìn mẹ mình đứng ngây ra đó, liền vui vẻ gọi.
Trong lòng cậu nghĩ thầm, tài nghệ nấu nướng của ba chỉ có nhờ mặt mũi của mẹ mới được nếm thử, rồi cậu nở một nụ cười ngọt ngào.
"Được rồi, Tiểu Thánh, con ăn nhiều vào nhé."
Thẩm Thanh Âm ngồi xuống, nở một nụ cười dịu dàng và giọng nói trong trẻo.
Phong Quyết từ bếp bước ra, đặt cốc sữa bò trước mặt cô, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh và ăn uống một cách tao nhã.
Cả nhà vui vẻ dùng xong bữa sáng.
Vì gia thế của Phong Thánh khá đặc biệt nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà.
Phong Quyết sau đó đưa Thẩm Thanh Âm đến tòa nhà Thời Đại trước khi đi làm.
Khi Thẩm Thanh Âm định gọi điện thì từ xa đã nghe thấy giọng của Hạ Mạt.
Quay đầu lại, cô thấy Hạ Mạt mặc bộ đồ công sở, đang chạy về phía mình.
"Âm Âm, cậu đợi lâu chưa? Xin lỗi, xin lỗi, mình đến muộn."
Hạ Mạt thở hổn hển nói, gương mặt đầy vẻ áy náy, thở dốc đến nỗi chẳng còn chút hình tượng.
"Không có đâu, mình cũng vừa mới tới thôi. Này, uống nước đi, bình tĩnh lại chút."
Thẩm Thanh Âm lắc đầu bất lực, lấy từ trong túi ra một chai nước suối nhỏ đưa cho cô bạn, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô ổn định lại.
"Được rồi, chúng ta vào thôi."
Không đợi cô bạn phản ứng, Thẩm Thanh Âm đã kéo Hạ Mạt đi vào trong tòa nhà và bước vào thang máy.
Lúc này đã 8 giờ, rất nhiều người đã ngồi ở sảnh, một vài nhóm ngồi với nhau trao đổi, có người đang xem lại tài liệu, nhưng không khí không quá ồn ào.
Thẩm Thanh Âm kéo Hạ Mạt ngồi xuống một góc yên tĩnh.
Số người được chọn là chín, sắp tới sẽ có hai vòng thi, từ chín người chọn sáu người, sau đó sáu chọn một.
Cuộc cạnh tranh rất khốc liệt, và khoảng cách giữa các thí sinh cũng khá lớn.
Trong số chín người này, có một nửa đã từng đóng một vài vai diễn nhỏ, so với những người mới như họ thì mạnh hơn nhiều, áp lực theo đó cũng tăng lên đáng kể.
"Âm Âm, cậu đừng lo lắng, chúng ta cứ xem như tham gia là chính. Không sao đâu."
Hạ Mạt ngồi bên cạnh, nhỏ giọng an ủi.
Mặc dù vậy, nét mặt cô vẫn đầy căng thẳng và lo lắng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thẩm Thanh Âm nhẹ nhàng cười khi nhìn Hạ Mạt đang căng thẳng, vẻ mặt điềm tĩnh, cô nhéo nhẹ má cô bạn rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Hạ Mạt.
Cô mỉm cười, trêu chọc:
"Không phải mình căng thẳng, Mạt Mạt, cậu mới là người đang căng thẳng đấy."
"Âm Âm, cậu còn trêu mình! mình ;à đang lo lắng cho ai chứ?"
Hạ Mạt không nhịn được, thò tay chọc vào nách Thẩm Thanh Âm, khiến cả hai cười đùa một lúc lâu.
Họ ngồi ở một góc yên tĩnh, không ai chú ý đến màn trêu chọc của họ, khác hẳn với những người khác đang chăm chú ôn tập kịch bản.
Phòng chờ nối liền với phòng thử vai, đúng 9 giờ sáng, một nhân viên từ cánh cửa bên cạnh bước ra với danh sách trong tay.
"Tất cả giữ trật tự, khi gọi đến số của ai, người đó hãy vào phòng tham gia tuyển chọn. Những ai chưa được gọi, xin chuẩn bị sẵn sàng."
"Thí sinh số 30, số 55 chuẩn bị."
Nhân viên nghiêm túc thông báo, nhìn danh sách thí sinh được chọn.
Cô gái ngồi ở hàng ghế đầu tiên theo nhân viên vào phòng thử vai.
Khoảng 5 phút sau, nhân viên quay trở lại mà không thấy cô gái kia đi ra.
Quy trình này lặp đi lặp lại, và nhanh chóng đến lượt Thẩm Thanh Âm.
"Số 169, số 180 chuẩn bị."
Hạ Mạt giơ tay làm dấu hiệu cổ vũ: "Âm Âm, cố lên!"
Thẩm Thanh Âm gật đầu, theo nhân viên bước vào phòng.
Phòng thử vai rộng rãi, đạo diễn Lương Thành mỉm cười nhìn cô, tỏ vẻ hài lòng với màn trình diễn trước đây của cô.
"Vui lòng rút một tờ giấy từ hộp bên trái của cô và đưa cho tôi,"
Lương Thành nói với giọng dịu dàng, ánh mắt đầy kỳ vọng.
Thẩm Thanh Âm không chút do dự, bước đến lấy một tờ giấy trắng nhỏ từ trong hộp và đưa cho đạo diễn.
Cô đứng yên, không nói thêm lời nào, bình tĩnh chờ đợi đề bài.
"Cô hãy theo nhân viên đến phòng chờ bên cạnh,"
Lương Thành cầm tờ giấy, đôi mắt thoáng chút lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu đi và nói với giọng điềm tĩnh.
Dù trong lòng Thẩm Thanh Âm có chút băn khoăn, nhưng cô vẫn im lặng và theo nhân viên ra ngoài.
Từ lúc vào đến lúc rời khỏi phòng, cô không nói một lời nào.
Khi cô đi khỏi, những người khác bắt đầu tò mò hỏi.
"Sao ông lại để cô ấy đi như vậy?"
Từ Huệ tỏ vẻ thắc mắc, ánh mắt lộ rõ sự không hiểu.
"Xem đi, các người tự nhìn lấy."
Lương Thành đưa tờ giấy cho họ xem, mặt đầy bất lực.
"‘Một người đóng hai vai’? Lúc nào lại có đề bài này vậy?"
Nhìn tờ giấy, tất cả đều tỏ vẻ hoang mang, chờ đạo diễn giải thích.
"Một người đóng hai vai nghĩa là một người sẽ đảm nhận hai nhân vật khác nhau, điều này đòi hỏi áp lực rất lớn."
"Có người trong đây tự hiểu điều đó rõ ràng rồi. Nhưng tạm gác chuyện này sang một bên, vẫn còn một thí sinh cuối cùng."
Lương Thành lạnh lùng nói, ra hiệu cho nhân viên tiếp tục.
Ở phía bên kia, Thẩm Thanh Âm ngồi xuống ở một góc yên tĩnh trong phòng chờ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ồ, không ngờ gặp lại Đại tiểu thư Thẩm Thanh Âm ở đây. Chẳng phải ai đó nói sẽ không bước chân vào giới giải trí sao? Bây giờ thì sao, cũng vào rồi đấy chứ."
Nghe giọng nói, Thẩm Thanh Âm quay đầu nhìn về phía cửa.
Đứng đó là một người phụ nữ mặc váy trắng, đôi mắt rực lửa và nắm tay chặt lại.
"Việc tôi có vào giới giải trí hay không, không liên quan gì đến cô. Lo mà quản tốt bản thân đi, Vân La."
Thẩm Thanh Âm lạnh lùng đáp trả, không ngờ lại gặp phải người mình ghét nhất ở đây, cả gia đình này đúng là một lũ ăn cháo đá bát.
"Tôi chỉ quan tâm thôi, sao cô lại vô ơn như vậy. Rơi vào hoàn cảnh hiện tại là đáng đời cô rồi."
Vân La ngẩng cao đầu, nói một cách tự mãn.
Năm xưa nếu không phải chú của Thẩm Thanh Âm tính kế, họ đã không phải rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Nhưng họ đã không biết giữ mặt mũi, vậy thì đừng trách cô không nể nang.
"Vân La, gia đình cô sẽ phải trả giá, cứ đợi mà xem."
Thẩm Thanh Âm tiến lại gần, thì thầm vào tai cô ta, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.